Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 552 : Ném xuống lầu

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


-Vừa mới đi không bao lâu, đã có người muốn cướp người phụ nữ của tôi, phá công ty của tôi, Trung Hải này xem ra càng ngày càng khó làm ăn rồi.



Dương Thần vò mái tóc có chút rối, sau đó xỏ hai tay túi quần, đi đến trước mặt Lỗ Dân, lại giơ tay vẫy vẫy An Tâm.



An Tâm còn không hiểu ý tứ người đàn ông của mình sao, vui vẻ chạy lên, ôm chặt lấy cổ Dương Thần, hôn lên mặt một cái.



-Chụt——.



Âm thanh này còn bị cố ý kéo dài ra.



An Tâm vừa mới còn bàng hoàng bất lực, mặc dù không biết Dương Thần tại sao đột nhiên lại quay về Trung Hải, nhưng người đàn ông của mình đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả gánh nặng của cô đều trút bỏ hết rồi.



Con chim nhỏ ép người rúc vào lòng Dương Thần, ngửi thấy hơi thở đàn ông quen thuộc, bình tĩnh lại, cũng căn bản không sợ Lỗ Dân trước mặt.



Lỗ Dân biết biểu hiện của đôi nam nữ này, là cố ý để cho mình xem, có thể nói trắng ra là uy thế phủ đầu, nhưng hắn ta cũng không phải người tính khí nóng nảy, bằng không cũng sẽ không trẻ như vậy mà ngồi lên được vị trí cán bộ cấp sở, bối cảnh gia tộc đương nhiên quan trọng, nhưng bản thân quá kém cỏi, những người trong gia tộc cũng sẽ không đề cử hắn ta ra để làm mất mặt dòng họ.



-Anh chính là Dương Thần, tại sao nhìn có vẻ giống tên ăn mày vậy, hay là những người đàn ông không có cái gì là như vậy, phải dựa vào phong cách xấu xí này để hấp dẫn phụ nữ sao?



Lỗ Dân trào phúng nói.



Dương Thần nhìn quần áo trên người, cười ha hả nói:



-Tôi hiểu anh, anh là đang ghen tị.



-Tôi ghen tị? Ha ha, hình như anh căn bản không biết đang nói chuyện với ai?



Lỗ Dân hãnh diện nói.



Dương Thần không để ý đến hắn, trái lại đặt tay lên mông An Tâm sờ sờ, làm cho An Tâm hờn dỗi.


-Sợ mang phiền phức cho anh? Nếu không phải anh kịp thời đến, thì đây không phải là phiền phức, mà là ‘ sự cố’.



Nhìn sắc mặt Dương Thần không tốt, mặc dù biết một phần là giả vờ, nhưng An Tâm vẫn có chút lo lắng, cầu xin nói:



-Ông xã anh đừng giận nữa, em…em cũng là nghe ba em nói, bối cảnh Lỗ Dân rất tầm thường, cho nên sợ mang đến nhiều áp lực cho anh, em mới do dự, em cũng không phải cố ý muốn giấu anh, ông xã bớt giận được không, lần sau nhất định xảy ra chuyện gì em liền lập tức báo cho anh đâu tiên…



Dương Thần cũng biết An Tâm nhất định phần lớn suy nghĩ cho chính mình, cho dù mình bày ra một phần thực lực của mình cho cô xem, nhưng dù sao đó là nước ngoài, ai cũng đều biết, Hoa Hạ là sẽ có hàng rào ngăn cách nhất định với xã hội quốc tế cho nên hắn cần phải làm bộ, khiến phụ nữ sau này đừng sợ đầu sợ đuôi không nói cho mình biết.



Nếu nói ngày xưa cướp An Tâm làm người phụ nữ của mình, có một phần là do lòng tự trọng của mình và ham muốn dục vọng, những ngày đó tới nay, ở chung với nhau trong công việc, hiện giờ tiểu hồ ly tinh này đã chiếm một phần không nhỏ trong trái tim mình, thật sự không đành để cô chịu bất cứ tổn thương gì.



An Tâm nói xong, sợ Dương Thần còn không hài lòng, nhấp nhấp môi, nâng lên cao, hôn vào chỗ gần môi Dương Thần.



Má lúm đồng tiền kiều diễm ửng đỏ, đôi mắt trong như nước, An Tâm cố gắng bày tỏ hết những bứt rứt và tình yêu của mình, luôn luôn dùng cái lưỡi đinh hương kia liếm láp, kiểu mờ ám ướt át này, khiến cho đàn ông khó kháng cự hơn hôn rất nhiều.



Rõ là yêu tinh, ánh mắt Dương Thần lập tức nóng lên, may là hưởng thụ xong hai báu vật Lilith và Catherine ở Paris, quay về Trung Hải, phát hiện An Tâm luôn bên cạnh mình vẫn mê người như vậy.



-Ông xã, em muốn.



Lời nói của An Tâm mang theo chút làm nũng, hô hấp cũng dồn dập lên, bộ ngực căng tròn nằm trong ngực Dương Thần, nháp nhô nhấp nhô.



Dương Thần một tay véo cái mông trắng nõn của An Tâm, hưởng thụ cảm giác đẫy đà kia, cười gian tà nói:



-Anh ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, cả ngày không tắm rửa, trên người toàn bụi bẩn, tiểu yêu tinh đây vẫn muốn sao?



-Em không quan tâm, yêu tinh không sợ bẩn.



An Tâm cười duyên nói xong, đầu lưỡi trắng mịn theo hai má Dương Thần, liếm một đường dài tới cổ Dương Thần.



Dương Thần toàn thân giật mình, đâu còn quan tâm bẩn hay không bẩn, một phen đem An Tâm mềm nhũn, đè ngã thân thể mềm mại sắp hóa thành một vũng nước lên bàn làm việc rộng lớn ở bên, tiếp tục “chiến đấu”.