Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 56 : Như thế thì khó lắm

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Dương Thần gật đầu với vú Vương, nói với Hứa Trí Hoành:



- Hứa đại thiếu gia thật tốt bụng quá, còn đến sớm hơn ông xã như tôi.



Hứa Trí Hoành mặt không biến sắc, khiêm tốn cười nói:



- Dương tiên sinh nói đùa rồi, tôi với Nhược Khê là chỗ thân tình, nghe cô ấy bị ốm tôi liền vội vã chạy vào thăm.



Dương Thần tỏ vẻ giật mình, cười quái dị bước đến:



- Đại thiếu gia nếu đến thăm bệnh thì đã mang những quà tặng gì đến rồi?



Hứa trí Hoành lòng thầm mắng một tiếng “không biết xấu hổ”, chỉ giỏ hoa quả bên giường nói:



- Tôi mang đến một ít hoa quả, tôi biết Nhược Khê không thích phô trương nên chỉ đơn giản bày tỏ thành ý vậy thôi.



Dương Thần đi đến cạnh giỏ hoa quả, cầm một quả táo đỏ au ngắm nghía, rồi thất vọng nói:



- Là táo thật à?



Hứa Trí Hoành nghi hoặc nói:



- Đương nhiên là táo thật, Dương tiên sinh nói vậy là có ý gì?



Hà hà, Dương Thần tiếc nuối cười nói:



- Tôi nghĩ Hứa đại thiếu gia là người lắm tiền, tặng táo cũng là táo vàng chứ, ai biết chỉ là táo bình thường, không có ý gì khác.



Hứa Trí Hoành chỉ cảm thấy phổi chính mình phình lên, tên này đầu óc sao vậy? Táo vàng ư?



Tên điêu dân, dân đen vô lại!



- Dương Tiên sinh nói thật hay nói chơi vậy, ha ha.



Hứa Trí Hoành cười cười nói.



Lâm Nhược Khê nãy giờ ngồi ở trên giường vẫn không quay đầu lại nhìn hai người kia, giờ hơi quay lại nhìn lướt qua, thấy bộ dạng của Hứa Trí Hoành, khóe miệng cũng hơi động đậy.



Nếu không phải vì bận tâm đến sự lớn mạnh của Hứa gia và việc hợp tác trong làm ăn kinh doanh, Lâm Nhược Khê thậm chí còn hy vọng Hứa Trí Hoành biến mất khỏi thế giới này mới tốt. Dù sao cũng tại gã, nếu gã không xúi bẩy thì Lâm Khôn đã không gây ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho cô phải hao tâm tổn sức, khiến cho cô tiều tụy đến mức giờ phải nằm bệnh viện.




- Kỳ thật, anh cũng thấy buồn nôn, thế nên bà xã ngoan mau ăn đi, hay là để anh đút cho?



Nói xong hắn liền đưa miếng táo lên tận đôi môi xinh đẹp của Lâm Nhược Khê.



- Để em tự ăn.



Lâm Nhược Khê vội vàng giành quả táo trong tay Dương Thần, nhưng khi nhìn dòng chữ đỏ trên quả táo trước mắt lại dừng lại, không nỡ ăn.



Dương Thần làm ra vẻ nói:



- Không phải em không nỡ ăn quả táo đẹp như vậy chứ? Không sao, cùng lắm thì lại gọt cho Nhược Khê nhà ta một quả khác, nhưng lần này nên khắc câu gì khác đây…



- Đừng nghĩ linh tinh, em chỉ muốn biết anh đã rửa tay chưa thôi.



Lâm Nhược Khê lập tức ngắt lời.



Nhìn thấy Lâm Nhược Khê cắn từng miếng nhỏ ăn quả táo mình gọt, Dương Thần cũng không trêu cô nữa, chỉ cảm thấy băng sơn nữ này hai tay cầm táo, nhẹ nhàng nhai nuốt, bộ dạng có vài phần đáng yêu.



- Cảm ơn anh.



Lâm Nhược Khê đột nhiên nhẹ giọng nói.



Dương Thần hoài nghi mình nghe nhầm:



- Cái gì?



- Em nói cảm ơn anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em, em phát hiện em không chán ghét anh nhiều như trước.



Lâm Nhược Khê ngẩng đầu nói, đôi mắt long lanh như nước mùa thu.



Dương Thần cười khổ:



- Không cần cảm ơn, đợi ngày nào đó em thích anh, từ ông xã tạm thời thành chính thức là anh cảm ơn trời đất rồi.



Lâm Nhược Khê nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, có điều suy nghĩ một lát rồi đáp:



- Như thế thì khó lắm.