Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 579 : Không phải vì đứa em ngu xuẩn đó!
Ngày đăng: 14:07 19/04/20
Nghiêm Bất Vấn một bên tiếp tục nhai miếng thịt bò đang đầm đìa chảy máu, một bên bình tĩnh nói:
- Chẳng lẽ công chúa Jane cho rằng có người giả mạo tôi sao?
Jane thật sự không chịu nổi ẩm thực ghê tởm của người này, miệng mũi ngửi thấy toàn là vị rượu ghê tởm kia và mùi thịt bò sống tanh máu, lắc đầu quay đi:
- Mặc dù tôi sớm biết anh sẽ không được bình thường lắm, nhưng không ngờ anh lại dị thường tới mức này.
- Cảm ơn quá khen!
Nghiêm Bất Vấn không hiểu sao lại nói một câu như vậy, sau đó đưa thêm một miếng thịt bò sống vào miệng nói:
- Nghe tên công chúa Jane của hội khoa học hoàng gia Anh, bây giờ lại có mặt ở Trung Hải, tôi liền bỏ hết công việc đến đây, còn với ngài Dương, tôi cũng ngưỡng mộ đã lâu nhưng không có cơ hội gặp. Hôm nay được gặp hai vị ở đây quả thực vinh hạnh quá, liệu có thể chạm cốc một chút không?
Dương Thần trong lòng không khỏi nghiền ngẫm, quả nhiên danh tiếng của mình với Dương gia ở Yến Kinh không hề nhỏ, sớm đã không còn là bí mật gì, đúng là muốn tránh cũng không tránh được.
Những theo quan hệ của mình và Quách Tuyết Hoa, cũng chẳng mâu thuẫn như trước, suy cho cùng dù Dương Phá Quân và Dương Liệt có phản cảm, thì Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa, còn có Yến Tam Nương đều rất có thiện cảm với mình.
Huống chi Dương gia lúc trước cũng không phải vứt bỏ mình hoàn toàn, cũng không thể chỉ trách họ.
Tu luyện đến tầng cao hơn khiến suy nghĩ của Dương Thần cũng trầm hơn.
Đương nhiên không có nghĩa là Dương Thần có thể xuất gia, hiểu rõ hết cuộc đời, chỉ có điều cũng sẽ không bảo thủ như trước.
Jane lúc này lạnh lung nói:
- Anh nói như vậy không cảm thấy rất dối trá sao?
Dương Thần hơi bất ngờ, đúng là Jane và Nghiêm Bất Vấn có chút giống nhau, đến việc mình đánh em trai hắn ta cũng không làm Nghiêm Bất Vấn để ý, Jane tính khí vốn điềm đạm, những việc thường cô ít khi chấp nhặt.
- Công chúa Jane hình như hiểu lầm gì tôi rồi, không biết tôi đã làm gì đắc tội với Công chúa Jane.
Nghiêm Bất Vấn nói rõ thân phận của Jane.
Dương Thần cũng hiếu kỳ quay sang nhìn Jane, lần đầu thấy cô lạnh lùng với người ngoài.
Nghiêm Bất Vấn híp mắt nói.
Dương Thần vỗ trán, bộ dạng giật mình nói:
- Chẳng lẽ anh tới trả thù?
- Đương nhiên không phải, tôi nói nó ngu xuẩn, tất nhiên có ý nói không phải lỗi của ngài Dương.
Nghiêm Bất Vấn khinh thường nói.
- Nếu không phải vì em trai anh, vậy anh nói nhiều thế để làm gì, đầu óc của anh cũng rất thông minh, có vẻ như chưa nói đến chuyện chính.
Dương Thần cau mày móc điện thoại ra nhìn đồng hồ nói:
- Vì anh mà việc tôi mời Jane ăn trưa bị gián đoạn, tôi cũng không khách khí nữa, nếu anh cứ nói mấy lời vô nghĩa này, không phải là muốn cản đường chúng tôi sao? Nói cho anh biết, đánh nhau tôi cũng không ngán đâu.
Nói xong Dương Thần tức giận kéo tay áo, bộ dạng như chuẩn bị đánh nhau.
Nghiêm Bất Vấn sửng sốt, vừa rồi còn hòa hảo, sao giờ lại như thế, còn nói mình kéo dài thời gian gì, nói lời “vô nghĩa”? Bọn họ nói mới nhiều mà.
Thấy Nghiêm Bất Vấn dại người ra, Jane mỉm cười, cô biết Dương Thần thấy Nghiêm Bất Vấn kiêu ngạo, ngứa mắt nên mới ra vẻ thô tục vậy.
Giống như một phần tử trí tức đụng độ một lão nông dân vùng núi vậy, anh còn cứ nhiều lời, tôi chỉ cần xuất chiêu loáng cái là xong.
Văn nói với võ không xong, Nghiêm Bất Vấn đang thao thao bị Dương Thần giơ nắm đấm ra đột nhiên ngơ người, không biết nói thế nào nữa.
- Tôi nghĩ ngài Dương hiểu lầm rồi, tôi hôm nay đến không phải vì thằng em ngu ngốc kia.
- Ngươi nhắc rồi còn nói không phải gì nữa.
Nghiêm Bất Vấn lại được một phen nghẹn lời, không biết nói gì nữa, cắn môi một lát rồi nói:
- Tôi hôm nay đến là vì nghĩ tới chuyện Đường Triết Sâm trúng độc, không phải là do tôi hạ độc!