Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 588 : Không còn cách nào cứu vãn sao?

Ngày đăng: 14:07 19/04/20


Quách Tuyết Hoa dốc hết sức làm từ thiện, Lâm Nhược Khê ủng hộ sự nghiệp từ thiện, đương nhiên cô ấy sẽ được bà đặc biệt yêu thích.



Dương Thần trái tim trầm xuống, xong rồi, xong rồi, lời nói của Quách Tuyết Hoa khiến mình hận không thể chui xuống đất, chỉ xấu hổ cúi đầu, nói không ra lời.



Cô bé Trinh Tú này cũng là loại không sợ trời, không sợ đất, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Dương Thần, mỉm cười duyên dáng nói:



- Cô Quách, Dương đại ca thực ra cũng khá bận nha. Bên cạnh anh ấy ngoại trừ chị Nhược Khê, còn có rất nhiều chị khác, chắc chắn mỗi ngày đi chơi đều mệt chết đi được đấy!



Được lắm Trinh Tú, tôi với cô là có thù oán sâu nặng sao? Lúc này rồi mà còn thêm dầu vào lửa? Dương Thần sắp khóc, không nên như vậy ức hiếp người khác.



Muốn chết hơn chính là, Lâm Nhược Khê đang ngồi ở đằng kia, sau khi nghe nói như thế, không ngờ lại lộ ra sắc mặt buồn bã, như là chịu oan ức gì lớn lao lắm, cũng không dám nói rõ.



Quách Tuyết Hoa nhận thấy Lâm Nhược Khê khác thường, quả nhiên nhìn sắc mặt không được tốt lắm, rất là đau lòng, đưa tay âu yếm mái tóc của Lâm Nhược Khê, tỏ vẻ an ủi.



Nếu không phải bà áy náy nhiều với Dương Thần, nếu Dương Thần từ bé đến lớn là một đứa trẻ do bà nuôi dạy, Quách Tuyết Hoa thật sự là hận không thể cho Dương Thần hai cái bạt tai.



Lấy được một người vợ tốt như vậy, tiểu tử này tại sao lại không chịu thay đổi tâm tính chứ?



Thực hiển nhiên, bị tình yêu của Lâm Nhược Khê cảm động, sau khi bị Lâm Nhược Khê khôn khéo lấy lòng, trong lúc nhất thời, Quách Tuyết Hoa nghĩ không ra, lúc trước cảm thấy Sắc Vi và Mạc Thiện Ny thích hợp làm con dâu hơn là so với Lâm Nhược Khê, trước kia biểu hiện lạnh lùng. Bà trực tiếp lý giải với chính mình đúng là Lâm Nhược Khê còn chưa đủ hiểu biết, chưa đủ hiểu rõ lẫn nhau, cho nên trước kia cô bé mới xấu hổ như vậy.



Hiện tại bà cảm thấy bất luận cô gái nào cũng không sánh bằng Lâm Nhược Khê trước mắt.



Dương Thần thấy tình hình này tiếp tục phát triển thì không đúng. Lâm Nhược Khê không hổ là một người ở trong thương trường, mọi việc đều thuận lợi tuyệt đỉnh theo ý nghĩ, lại một lần nữa hiểu được sự thống khổ của Hứa Trí Hoành cùng Tăng Lâm Lâm lúc bị đánh bại, người phụ nữ này xuống tay cũng quá tuyệt tình, đánh đến mức tự mình đứng lên còn khó.



- Việc ấy… Mẹ, đương nhiên con biết Nhược Khê tốt. Vừa rồi trên đường về nhà đã cân nhắc, từ lúc chúng con kết hôn đến giờ, chưa có tặng cho Nhược Khê quà gì. Cho nên con nghĩ hay là hôm nào, con đưa Nhược Khê đi mua một cái nhẫn kim cương.



Dương Thần cười xòa, nói.



Lâm Nhược Khê nghe nói như thế, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Dương Thần, liếc mắt một cái. Hiển nhiên cô không thể tin, Dương Thần đột nhiên lại nghĩ đến chuyện mua nhẫn tặng cô.



Trước mắt Quách Tuyết Hoa sáng ngời, thầm nghĩ tiểu tử này đã thông suốt, biết phụ nữ đều thích kim cương, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày nói:



- Hôm nay Nhược Khê đưa mẹ và Trinh Tú đi mua sắm, cửa hàng của Ngọc Lôi không thiếu châu báu, vòng cổ kim cương Tiffany đều có, con mua kim cương cho Nhược Khê, Nhược Khê của chúng ta còn có thể để ý một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ sao?



Dương Thần cứng họng, đúng là năm hạn bất lợi, chính mình thực sự là đào hố chôn mình.
Lâm Nhược Khê hơi xoay người, mặt thoáng đỏ ửng:



- Còn có việc gì sao?



Dương Thần do dự, mỉm cười nói:



- Thật sự… không có cách gì cứu vãn sao?



Lâm Nhược Khê hơi hơi run, nét tươi cười trên mặt bị kiềm chế, như thể là về tới lúc ban đầu kia, hóa thành băng tuyết không lối thoát, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:



- Em đã dùng hành động trả lời anh rồi, không phải sao?



Dương Thần hít sâu, gật gật đầu:



- Ừ, là anh hỏi nhiều.



- Nếu không có chuyện gì khác, em đi nghỉ đây, hôm nay em mệt chết đi được.



Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm vào Dương Thần, lạnh lùng nói.



Dương Thần chua xót cười nói:



- Em đi nghỉ đi, không quấy rầy em nữa.



Lâm Nhược Khê không nói gì nữa, xoay người đi trở về phòng.



Đang lúc Lâm Nhược Khê mở cửa đi vào, Dương Thần đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lên tiếng nói:



- Nhược Khê, quà tặng nhất định anh sẽ mua, anh sẽ mua xứng với quà tặng của em.



Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê run rẩy, cũng không ra tiếng, vẫn mở cửa ra, đi vào phòng.



Trên hành lang u tối, Dương Thần nhìn không có một bóng người, nặng nề thở dài…