Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 597 : Ai đó giống anh
Ngày đăng: 14:07 19/04/20
Nhìn thấy sắc mặt của Sắc Vi, Dương Thần mới lấy lại được cân bằng, nhưng vừa trải qua một phút liếc mắt đưa tình, vẻ lo lắng đối với vết thương của Sắc Vi đã biến mất, bắt đầu cẩn thận cân nhắc, rốt cuộc là nên làm cái gì.
Nhưng nếu thực sự xem xét vấn đề này tử tế, thì Dương Thần mới phát hiện, bản thân mình đúng là không nghĩ ra được cái gì, bình thường thì toàn lười, cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, trước đây sống trong thế giới xã hội đen hắc ám dữ tợn thì đều nghĩ đến việc thoát ra ngoài, làm gì có cái tư tưởng hồn nhiên của người trẻ tuổi.
Sắc Vi dường như nhìn ra điều đau đầu của Dương Thần, cười nói:
-Nếu như nghĩ không ra, vậy thì chúng ta đi lung tung đi, đối với người rất ít ra ngoài như em, thực ra thì đi xem cái gì cũng đều cảm thấy thú vị hết.
Dương Thần lúc này mới nhớ ra, ngoại trừ tham gia mấy cuộc hội họp của giới xã hội đen ra, Sắc Vi hầu như không ra khỏi nhà, cũng coi như đã đạt được cái danh hiệu “ người phụ nữ ở nhà”, nên cũng thoải mái lái xe về phía trung tâm thành phố.
Đi lượn lờ một vòng xung quanh trung tâm thành phố Trung Hải, Sắc Vi cũng chỉ xuống xe một lần, để đến cửa hàng bán băng đĩa của tòa nhà, để mua một chiếc đĩa CD tuyển tập những bài hát của Adele cô ca sĩ người Anh.
Sau khi mở chiếc CD ở trong xe, cả chiếc xe đều tràn ngập giọng hát đặc biệt của cô ca sĩ trẻ tuổi này, giọng hơi khàn khàn nhưng vô cùng truyền cảm.
Dương Thần không ngờ rằng Sắc Vi lại đi mua đĩa CD về nghe, vừa lái xe ra khỏi nội thành vừa nói:
-Không ngờ, Sắc Vi bảo bối của anh lại còn thích nghe nhạc, lại còn là loại nhạc Âu Mỹ đang thịnh hành nữa chứ.
Sắc Vi mỉm cười yếu ớt, nhìn Dương Thần nói:
-Hầu như ngày nào em cũng chỉ ở nhà, ngoài việc xem xét đầu tư ra cũng chẳng còn hoạt động gì khác, thời gian thừa, nếu như không phải là luyện tập, thì là xem tivi, xem phim, nếu như không có phim gì hay thì chỉ có thể nghe nhạc thôi.
Dương Thần gật đầu, nhớ lúc Sắc Vi vẫn còn sống ở sau quán rượu, phòng của cô ấy cũng không thể thiếu được chiếc máy tính.
-Kỳ thực...
Sắc Vi đột nhiên ấp úng nói:
-Tuy rằng từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đến tận bây giờ, cũng đã hơn một năm rồi, nhưng thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không nhiều, anh không biết em thích cái gì, cũng giống như em cũng không hiểu lắm, anh thích cái gì, giống nhau cả thôi.
Những lời này nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Thần nghe được, lại cảm thấy không thoải mái, hắn cũng biết, dù cho có bù đắp thể nào thì cũng không thể bù đắp được sự oán trách của Sắc Vi về việc mình không dành thời gian cho cô ấy.
Ngày bình thường không nói ra, không có nghĩa là trong lòng không có gì.
Trước đây Đường Uyển cũng chỉ trích mình không đi tìm hiểu Lâm Nhược Khê, xem ra hôm nay, không chỉ có Lâm Nhược Khê, mà là những người phụ nữ bên cạnh mình, hầu như mình cũng không hiểu gì về họ.
Dương Thần nháy nháy mắt với người phụ nữ này:
-Hội trưởng đại nhân, ầm ĩ một lúc lâu như vậy, có khát nước không?
Sắc Vi cũng phát giác ra mình có hơi mất tự chủ, nhưng cũng biết người bên cạnh là người đàn ông của mình, cũng chẳng phải là thuộc hạ mình của, nên cũng chẳng có gì, cứ sống thật với con người mình, Sắc Vi vẫn rất biết hưởng thụ những phút giây này, nói nhiều chuyện như vậy, đúng thật là có khát, vì thế gật gật đầu.
-Muốn uống cái gì?
Dương Thần nhìn bầu trời cũng đã ngả màu, định mua cái gì đó, rồi cùng Sắc Vi đi tìm một nhà hàng nào đó để ăn tối.
Sắc Vi nhìn xung quanh mấy cửa hàng ở hai bên đường, bỗng nhiên mắt sáng ngời, chỉ vào một quán ăn được trang trí rất tinh xảo, khiến cho người đi qua phải liếc nhìn vào thức ăn ở bên trong,
-Đi vào đó.
Dương Thần nhìn lên, cái biển to tướng khiến cho người ta nhìn đến hoa cả mắt, ai trên thế giới này mà trả biết, đó là một quán Starbucks.
-Sắc Vi bảo bối, sao đột nhiên em lại muốn uống cà phê?
Dương Thần cảm thấy phụ nữ giống như Sắc Vi thì sẽ không nên chọn loại thức ăn nhanh mới phải.
Kỳ thực là cũng là do Dương Thần ở nước ngoài đã lâu, nên cũng không biết, ở Trung Quốc, Starbucks là dành cho giai cấp tiểu tư sản, còn cái loại thức ăn nhanh ở nước ngoài kia làm sao có thể sánh bằng được.
Sắc Vi bĩu đôi môi đỏ mọng,
-Em thường xem quảng cáo trên tivi, lúc nào cũng muốn thử xem thế nào, nhưng lại không biết mua như thế nào, cho nên, từ trước đến nay chưa từng uống qua, em rất tò mò...
Dương Thần cảm thấy tức cười, cũng không kinh ngạc khi biết Sắc Vi chưa từng uống qua loại đồ uống mà ở đâu trên thế giới cũng có - Starbucks, hơn nữa bởi vì ----- hắn cũng chưa từng uống qua.
-Nếu đã như vậy, thì chúng ta đến đó thử xem nào,
Dương Thần gãi gãi đầu, bắt đầu lái xe vào vệ đường.
Sắc Vi nghe ra được ý tứ trong câu nói, tò mò hỏi:
-Ông xã, lẽ nào anh cũng chưa từng uống? Không phải trước đây anh ở nước ngoài sao?