Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 599 : Bệnh viêm gan

Ngày đăng: 14:07 19/04/20


Đó là hai vợ chồng già thân hình có chút ốm yếu, tóc trắng bạc phơ, quần áo thì tả tơi, bà lão dùng một chiếc gậy trúc làm gậy chống, ông lão thì vác trên vai một túi vải to, dáng vẻ mệt mỏi, rất dễ nhận ra họ là hai ông bà ăn xin ở thành phố Trung Hải này.



Nhóm người nhạt nhòa này, không hiếm gặp ở thành phố này, đa số mọi người thấy nhiều rồi thành quen, có người không để ý đến, có người thì ghét bỏ những người lực bất tòng tâm này.



Lúc này, bà lão đứng ở cửa của cửa hàng Starbukcs, nhìn vào tấm quảng cáo to tướng rực rỡ sắc màu dán ở trên cửa sổ,



Trên tấm quảng cáo là một cốc mocha thơm nồng màu trắng, và một cốc trà xanh Fabuqinuo với bơ trắng khiến người ta mê mẩn.



Bà lão nhìn vào đó, làn da nhăn nheo trên mặt, trong đôi mắt mờ đục, có cái gì đó xuất thần.



Ông lão ở bên cạnh như hiểu được ý của bà, khó nhọc thở dài, nắm tay bà lão kéo đi, bất đắc dĩ nói:



-Đợi khi nào có đủ tiền rồi, tôi sẽ mua cho bà một cốc uống thử nhá.



Bà lão vừa nghe thấy thế vội lắc đầu nói:



-Tôi chỉ nhìn thôi, không muốn uống cái thứ đồ uống không ra gì này.



-Tôi biết bà thích của ngọt mà,



Ông lão nhếch miệng cười.



Bà lão giả vờ giận dỗi trách:



-Đừng có mà tiêu tiền hoang phí.



Ông lão cũng không tiện nói thêm điều gì, tuy rằng cảm thấy rất áy náy với bà lão, nhưng quả thực họ không thể tiêu tiền hoang phí được, có thể lăn lộn kiếm được miếng cơm ở cái thành phố này đã là rất khó rồi, làm sao có thể mua được một cốc nước giải khát tận mấy đồng được, thậm chí, có để bọn họ vào đấy mua hay không cũng là cả một vấn đề.



Đúng lúc này, Sắc Vi vẫn luôn quan sát hai người từ đầu đến giờ bước đến trước mặt hai ông bà, nhoẻn miệng cười nói:



-Bà ơi, bà uống cái này đi.



Nói rồi, Sắc Vi giơ cốc nước dâu tây mình mới uống một ngụm ra trước mặt bà lão, muốn bà lão nhận lấy.



Bà lão ngẩn người ra, không hiểu chuyện gì ở đâu đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp nói muốn cho mình uống, lập tức giật mình, vội vàng xua tay cười nói:



-Cô gái đừng làm như thế này, cái này rất đắt, tôi không thể nhận.



Đối với chúng tôi mà nói, một cốc giải khát gần chục đồng bạc, là thứ quá xa xỉ rồi.



Ông lão đứng bên cạnh mặt cũng có chút biến sắc,



-Cô gái nhỏ, lòng tốt của cô chúng tôi xin nhận, nhưng thật sự là không thể được.
-Ông xã, anh cũng muốn uống sao, sao lại không đi mua một cốc nữa?



Dương Thầnđể cốc đồ uống vào trong ngăn kéo của xe, cười nói:



-Sao nào, ghét người đàn ông của em dùng chung ống hút với em à?



-Không phải, em không có ý đó,



Sắc Vi bĩu môi nói,



-Chỉ là em...



-Vậy là cái gì? Sợ anh bị bệnh à, hay là em bị cảm cúm?



Dương Thầnliền hỏi.



Sắc Vi bất lực nói:



-Anh biết em không có ý đó mà, em chỉ nghĩ, nếu anh thích, thì đi mua thêm một cốc nữa có sao đâu.



Dương Thần vươn tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Sắc Vi nói:



-Sắc Vi bảo bối, anh cũng muốn nói với em, có thể anh không giống với ông lão đó, cả ngày đều ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu thương, nhưng anh tình nguyện chia sẻ với em mọi thứ, mọi thứ của em anh cũng sẽ không khách khí.



-Cho dù em có bị viêm gan, thứ đồ em đã uống qua anh cũng sẽ không hề do dự mà uống cùng em, anh sẽ cùng bị viêm gan với em, có thì cùng chịu, không thì thôi, đơn giản như vậy đó.



Ngôn ngữ miêu tả của người đàn ông đơn giản như vậy thôi, nhưng những lời lẽ đó lại khiến Sắc Vi vô cùng cảm động, nguyên một trái tim dường như tràn ngập sự ấm áp ngọt ngào, khiến cho cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn, nhưng lại hận không thể thở được.



-Sao anh lại có thể nói những lời như vậy được, còn lâu em mới cùng bị viêm gan với anh.



Rất lâu sau, Sắc Vi mới lấy lại được tinh thần, thẹn thùng nhìn Dương Thần một cái.



Dương Thầnvẻ mặt khó chịu sờ sờ vào sau gáy,



-Ay, anh nói những lời hơi ngu ngư như vậy, thì mới hợp với cô ngốc như em.



Sắc Vi bật cười, phi đến người Dương Thầnđánh cho mấy cái:



-Đừng có trêu em, mau đi ăn cơm, em đói rồi, còn nữa, lần sau không được gọi em là cô ngốc.



-Được, đi nào, cô ngốc,