Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 607 : Hạnh phúc và nỗi đau

Ngày đăng: 14:07 19/04/20


Quách Tuyết Hoa chỉ hận bản thân không thể tìm ra cái lỗ nẻ nào để chui xuống, lại giận mình chẳng thể đập vào đầu Dương Thần mấy cái, nếu không phải vì Dương Thần cứ nhất định không chịu nói với mình, nếu như biết trước người con gái đó là Mạc Thiện Ny thì mình sẽ mặc kệ tất cả mà nhất quyết từ chối.



Mã Quế Phương nói chung không cần hỏi thêm gì nữa, chỉ cần nhìn tình hình trước mắt là đã gần như hiểu hết toàn bộ sự việc.



Mạc Thiện Ny nghe thấy mấy câu nói của mẹ thì trong lòng cũng thấy hồi hộp, cảm nhận được mọi chuyện đang diễn tiến xấu, cô miễn cưỡng cười hỏi:



- Mẹ… mẹ từng gặp cô Quách rồi sao?



Mã Quế Phương lạnh lùng đưa mắt nhìn con gái mình, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc:



- Không chỉ là từng gặp, mẹ và cô ta còn nhận nhau là chị em kết nghĩa nữa.



Mạc Thiện Ny cảm giác toàn thân mình như bị đóng băng, bộ dạng của mẹ lúc này, chỉ có lúc nhỏ khi cô không hiểu chuyện đi ăn trộm khoai lang bị bắt mới nhìn thấy vẻ nghiêm khắc này của mẹ mà thôi, không khác gì so với bây giờ.



Đó là vì Mã Quế Phương rất nóng tính nên mới để lộ ra tâm trạng đang cực kỳ phẫn nộ của mình.



- Mẹ… mẹ… mẹ đừng như thế này…



Mạc Thiện Ny toàn thân run rẩy, cúi đầu không dám nhìn vào mặt mẹ mình.



Dương Thần cũng ‎ý thức được tình huống có vẻ đang xấu đi, nếu Quách Tuyết Hoa và Mã Quế Phương đã quen nhau từ trước, lại nhìn vẻ mặt hung dữ của mẹ vợ, khó có thể nào…



- Chị Mã, nghe em giải thích…



- Không cần giải thích.



Mã Quế Phương ngắt lời Quách Tuyết Hoa, sắc mặt giận dữ nói:



- Tôi nói trước, tại sao con của chúng ta đã thân thiết như thế này mà không dám bàn đến chuyện hôn nhân đại sự, ngay đến người nhà thông gia cũng không nhắc tới, hóa ra là bởi vì không dám nhắc tới, không thể nhắc tới.



Quách Tuyết Hoa muốn nói điều gì nhưng không biết phải mở miệng thế nào.



- Em Tuyết Hoa, con trai em Dương Thần đã kết hôn rồi, em lại vẫn còn đến để gặp mặt chị, bàn chuyện hôn nhân của hai đứa, lẽ nào em muốn trêu đùa với chị hay sao?



Mã Quế Phương giận tới mức mặt đỏ lựng:



- Mã Quế Phương tôi đây không phải là người giàu có lắm tiền nhiều của, tôi cũng không phải người có văn hóa, nhưng tôi cũng vẫn biết được rằng hai chữ “liêm sỉ” nghĩa là gì, trước mắt các người không còn có cái gọi là pháp luật nữa hay sao?



- Mẹ, mẹ đừng giận, thực ra sự việc…




- Xem ra, con thà làm tình nhân của người ta mà đến mẹ con cũng không cần nữa, cũng đúng thôi... Mẹ ngăn cản con như thế, mẹ là bà già không có văn hóa, không có địa vị cũng chẳng có tiền, ai cần người mẹ như mẹ chứ...



- Không phải vậy.



Mạc Thiện Ny lắc đầu thật mạnh, vội lau nước mắt trên mặt:



- Mẹ, không phải là con có ý đó... Mẹ đừng tức giận, con... con về cùng mẹ...



Mã Quế Phương lúc này mới như trút được gánh nặng, giơ tay xoa xoa khuôn mặt con gái, đau lòng nói:



- Sự việc trở nên như ngày hôm nay thì sẽ dừng ở đây thôi nhé, về cùng mẹ, mẹ sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho dù cả đời này con không lấy ai thì mẹ cũng không muốn con làm tình nhân của người khác, con biết không?



Mạc Thiện Ny chết lặng, cô gật đầu, hầu như không còn biết suy nghĩ thế nào nữa.



Mã Quế Phương hơi mỉm cười, nắm lấy đôi tay của Mạc Thiện Ny, quay người bước đi.



Dương Thần muốn mở miệng giữ lại nhưng bị Quách Tuyết Hoa ngăn cản.



- Con đừng đi.



Quách Tuyết Hoa nắm chặt tay Dương Thần lắc đầu:



- Bà Mã là người thẳng thắn, con vội vàng như thế chỉ khiến bà ấy càng thêm giận mà thôi, đến khi ấy người thiệt thòi chỉ là chúng ta, cho dù con có muốn xoay chuyển tình thế thì cũng phải đợi bà ấy nguôi giận rồi mới nên đi.



Dương Thần cười khổ sở:



- Còn có cơ hội xoay chuyển sao hả mẹ?



- Mẹ cũng không biết nữa.



Quách Tuyết Hoa thở dài:



- Cái này còn phải xem con có khả năng làm được những gì, chuyện này có thể nói... sau này những chuyện liên quan đến tình cảm của con mẹ không muốn tham gia vào nữa, mẹ có thể giả câm giả điếc nhưng mẹ không muốn làm người hỗ trợ, không muốn làm thuyết khách, hi vọng rằng con sẽ không trách mẹ.



Dương Thần cứng người gật đầu:



- Mẹ không phản đối là con cảm kích lắm rồi.