Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 646 : Vợ tốt, mẹ tốt

Ngày đăng: 14:07 19/04/20


Lưu Thanh Sơn cũng không ngu ngốc, muốn nói rằng những người có kinh nghiệm để giúp hội có rất nhiều. Nếu như mọi người đều tranh đoạt, nhất định hội sẽ sụp đổ, mất nhiều hơn được, cho nên ông ta mới trực tiếp đặt đứa con trai mình vào vị trí đó.



Con nối nghiệp bố, trong thế giới xã hội đen này không phải là hiếm gặp. Lợi ích lớn nhất chính là tránh được sự mâu thuẫn giữa các bè phái trong bang hội trở nên gay gắt. Vì vậy rất nhiều lúc các nguyên lão trong bang hội mặc dù không phục nhưng cũng không dám tùy tiện phản đối thẳng thừng.



Lúc này, nhìn thấy mọi người đều muốn đối phó với mình, Lưu Thanh Sơn mặc kệ cho bọn họ cắn xé nhau, còn mình thì ngư ông đắc lợi.



Những Đường Chủ đang ngồi cạnh nhau liền châu đầu ghé tai vào với nhau, vẫn là chú Trương-người già nhất lên tiếng trước, nói:



- Thực ra tôi muốn nói rằng, ngoại trừ Hội trưởng ra, một người có uy tín nhất, có thực lực nhất trong hội Thanh Long chúng ta cũng chỉ có một người có thể đảm nhận.



Nói xong, lão Trương quay đầu về hướng Từ Oánh đang ngồi bên cạnh Lưu Thanh Sơn.



- Phu nhân Hội trưởng. À, không, Đường Chủ Từ, nữ giới không nhường nam giới, ngay cả một người có công lớn nhất trong việc xây dựng lên hội Thanh Long chúng ta-lão Trương tôi đây cũng tuyệt đối bái phục bà, ủng hộ cho việc Đường Chủ Từ đảm nhận chức Hội trưởng này.



Vừa nói ra lời này, sắc mặt của Lưu Thanh Sơn trở nên trắng bệch, cả người như hóa đá.



Từ Oánh sắc mặt vẫn rất thản nhiên, khẽ cười với lão Trương:



- Chú Trương khách sáo rồi, Từ Oánh tôi đây thì có đức có tài gì chứ.



Phản ứng của Từ Oánh, khiến cho ánh mắt của Lưu Thanh Sơn sắc lại.



Tiếp sau đó, những phụ nữ Hồng Y, những ông chủ đứng đầu, còn có những nhân vật quan trọng đắc cận cũng lần lượt phụ họa theo.



- Ha ha ha…Cùng là nữ giới, tôi đương nhiên ủng hộ chị Từ Oánh làm Hội trưởng…



- Nhiều năm nay, Đường Chủ Từ đã tận tụy vì hội Thanh Long, hơn nữa còn có sức khỏe, tuyệt đối là người đáng được chọn.



- Tôi đã rất khâm phục phu nhân Từ, tôi không phản đối.



- Lời của Đường Chủ Từ…trái lại có thể khiến người khác tin phục, huống hồ Minh Hào vẫn là con trai của Đường Chủ Từ. Cho dù làm điều này là để chuẩn bị cho tương lai của Minh Hào thì cũng là một lựa chọn tốt.



Mọi người nghiêng về một bên, bắt đầu tán tụng Từ Oánh, cho rằng Từ Oánh là người thích hợp nhất để tiếp nhận chức Hội trưởng.



Nụ cười nhạt của Từ Oánh từ lúc bắt đầu cho đến cuối cùng vẫn không che đậy nhiều, trên mặt lộ rõ vẻ đắc thắng, ánh mắt nhìn về phía Lưu Thanh Sơn ngồi bên như trêu ngươi, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có chút hàm ý:



- Thanh Sơn, làm thế nào bây giờ. Mọi người đều muốn em thay thế vị trí của mình.



Lưu Thanh Sơn hít một hơi dài, mặt trầm tư không nói gì, nửa cười nửa không với người phụ nữ quen thuộc nhưng lại xa lạ đối với mình.



- Bà đúng là…Vợ tốt của tôi, mẹ tốt của Minh Hào…



Từ Oánh dịu dàng nhìn Lưu Thanh Sơn nói:



- Thanh Sơn à, trên đường đến đây, mình cũng đã nói với em. Mình không còn trẻ nữa, cũng đã mệt mỏi rồi, vì vậy hãy để em giúp mình gánh bớt nỗi ưu phiền đó, không được sao?




- Ha ha ha…Tốt tốt tốt. Một đôi gian phu dâm phụ. Hóa ra hai người mà tôi tin tưởng nhất, không ngờ lại phụ lòng tôi như thế…



Lưu Thanh Sơn vừa cười vừa khóc, nói:



- Thảo nào, Cao Việt vừa mới vào tù, Từ Oánh bà đã vội vàng bảo tôi cứu hắn ta ra… Hóa ra…hóa ra là một ổ với nhau cả…



Cao Việt một tay vuốt ve bên hông của Từ Oánh, một tay giơ ra chỉ:



- Chậc chậc, Lưu Thanh Sơn. Ông đã không làm gì được nữa rồi. Thứ mà Từ Oánh cần chính là một người đàn ông có thể cùng cô ấy không ngừng mở rộng bản đồ hội Thanh Long, mà không phải là một con mèo suốt ngày chỉ biết giơ nanh múa vuốt ra dọa dẫm kẻ khác.



Không ít những nguyên lão khác ở đây cũng đều kinh ngạc vì không ngờ Từ Oánh và trợ thủ đắc lực của Lưu Thanh Sơn-Cao Việt câu kết với nhau. Nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ cần sống được, điều đó mới là quan trọng, cũng không có ai dám tùy tiện nói cái gì. Hơn nữa chỉ cần Từ Oánh ngồi vào chức đó thì hoa hồng của hội Thanh Long mà họ nhận được sẽ chỉ nhiều thêm mà thôi, căn bản là bọn họ không quan tâm ai lên làm Hội trưởng.



Dù sao Lưu Thanh Sơn cũng nhiều năm từng trải, gặp một cuộc đả kích như vậy cũng có thể nhanh chóng lý giải được, trầm giọng nói:



- Từ Oánh… Bà đã bước đến nước này, vậy tôi cũng không còn gì để nói. Tôi thua rồi.



Tuy nhiên, tôi hi vọng bà đừng làm gì Dương Thần, cũng đừng làm gì mẹ con Minh Ngọc…



Dương Thần ở một bên nhìn thấy sự việc đã đến nước này, cũng hơi hơi giật mình. Không ngờ mẹ vợ bé vừa mới gặp không lâu đã thành “người phụ nữ độc ác”, thế sự thật khó lường.



Nhưng nhìn thấy Lưu Thanh Sơn rơi vào tình cảnh như vậy mà còn suy nghĩ đến mẹ con Lưu Minh Ngọc và mình, Dương Thần cũng có chút vui mừng, vì vẫn nhìn thấy ông ta là một người đàn ông có tình có nghĩa.



- Ông yên tâm, tôi đã sớm sắp xếp hết rồi.



Từ Oánh cười đắc ý:



- Chờ tôi tiễn ông xuống Tây Thiên, rồi nói rằng ông bị người mưu sát. Sau đó, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Minh Hào, còn với mẹ con kia…Tôi sẽ tìm người về. Còn về Dương Thần-thằng con rể quý hóa của ông…Ha ha…



Từ Oánh nhìn Dương Thần bằng ánh mắt khác thường, nói:



- Thực ra, tôi phải cảm ơn ông rất nhiều, Lưu Thanh Sơn à. Trước khi ông chết còn tặng tôi một món quà lớn như vậy…Chỉ cần Dương Thần ở trong tay tôi, thì đối phó với hội Hồng Kinh ở Trung Hải sẽ dễ dàng hơn nhiều…



- Bà, bà sao có thể…



Lưu Thanh Sơn chỉ vào Từ Oánh, nhưng lại không biết nên phản kháng thế nào, chỉ có thể nhìn Dương Thần một cách đau đớn:



- Dương Thần, là tôi có lỗi với cậu…



- Hừ, sao không nói có lỗi với tôi…



Lúc này Cao Việt cười lạnh lùng, nói:



- Bố vợ, con rể các người. Một kẻ nhìn thấy chết mà không cứu, một kẻ thì tống tôi vào nhà giam. Cao Việt tôi đây chẳng phải quân tử gì và cũng không phải không có vết nhơ. Lưu Thanh Sơn, tôi sẽ khiến con rể ông có một cái chết đẹp…