Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 648 : Ông yêu bà ấy sao?

Ngày đăng: 14:07 19/04/20


Đồng tử trong mắt của Lưu Thanh Sơn co lại một lúc, đương nhiên lão không phải là thần tiên, trước mắt lão Đặng đang buộc chặt quả bom trên mình, là điều lão không ngờ tới.



Cái bẫy lần này, hắn biết rõ người đàn bà của mình Từ Oánh và Cao Việt đã sắp đặt từ trước cấu kết với nhau làm việc xấu.



Cố ý để vệ sĩ bên cạnh rời xa mình khiến cho đám người của Từ Oánh cho rằng mình không phòng bị gì cả, lại lén lút đánh tráo người của Từ Oánh và Cao Việt đã sắp xếp với nhau, đổi thành người của chính mình, đồng thời thông báo trước tình hình xung quanh, tất cả đều diễn ra rõ ràng rành mạch.



Sự sắp xếp của Lưu Thanh Sơn cũng rất chu đáo, lão lợi dụng sự việc như vậy để thử lòng trung thành của mọi người đối với mình, nếu ai vẫn ra sức ủng hộ lão trong tình cảnh như vậy, người đó có thể yên tâm tin dùng, sau này Lưu Minh Hào lên ngôi, cũng không phải lo bị làm phản.



Nếu những người này ở trường hợp khẩn cấp không quan tâm đến tình nghĩa với lão, như vậy Lưu Thanh Sơn tất nhiên sẽ không nương tay, làm thịt những người già này, mới có thể trải thảm trên đường để con mình lên ngôi.



Không thể không nói rằng, Lưu Thanh Sơn là một người ngang ngược có dã tâm cổ tay máu sắt, nhưng cũng là người giảng đạo lý, thuận theo hắn, hắn rất coi trọng, chống lại hắn, sẽ không có cơ hội sống, chỉ xem mọi người có biết nắm lấy cơ hội hay không.



Sự việc ban đầu đã bước đến giai đoạn cuối cùng, chỉ cần dựa theo kế hoạch trước đây, loại bỏ toàn bộ những người ở hiện trường có thể khiến hội Thanh Long được một lần lột xác, chủ nhân đón nhận dòng máu tươi mới tưới vào, nhưng… Cái lão Đặng giảo hoạt này, không ngờ lại đề phòng từ sớm.



Có lẽ, lão Đặng có là ai cũng đều không tin, vì vậy trước khi đến đây đã chuẩn bị bom tự bảo vệ mình, để phòng ngừa nhỡ chuyện gì xảy ra.



Ai ngờ, hắn thật sự mê muội Từ Oánh cũng tốt, Lưu Thanh Sơn cũng tốt, đều không thể tin được.



- Lão Đặng… ông đừng kích động, quả bom này, không phải là trò đùa.



Lưu Thanh Sơn với sắc



mặt bình tĩnh nói, trong lòng đang tính toán nên xử lý thế nào.



Lão Đặng cảm thấy có cơ hội, lập tức cười lớn:



- Thế nào, sợ ư? Nếu sợ hãy để cho đoàn người chúng ta có con đường sống, sau này ai đi đường nấy.



Lão Đặng cũng lanh lợi, điều hắn nói chính là



“chúng ta”, không phải là “tôi”, chỉ cần trói buộc tất cả mọi người lại mới có thể được nhiều sự trợ giúp để chạy trốn.



Trong lúc nhất thời, những người khác đều lựa ý hùa theo, lớn tiếng yêu cầu Lưu Thanh Sơn thả cho đi.



Nhưng đúng lúc này, Dương Thần vẫn ngồi trên ghế yên lặng đột nhiên đứng lên, sắc mặt thản nhiên bước đến bên cạnh một người nam mặc đồng phục màu đen, cướp lấy vũ khí trong tay hắn.



Người nam đó vốn không muốn đưa cho Dương Thần, nhưng Dương Thần với sức lực và độ mạnh của tay giơ ra, hắn không thể phản ứng được, vô tình nhận ra súng đã bị cướp đi.



Lưu Thanh Sơn chú ý tới cảnh tượng này, khẽ nhíu mày, sở dĩ hôm nay hắn dẫn Dương Thần đến đây, nguyên nhân lớn nhất vẫn mong tranh thủ được sự tín nhiệm và kính sợ của Dương Thần.



Chính hắn muốn Dương Thần nhìn thấy sự ngay thẳng của chính mình trước mắt anh ta, cũng để Dương Thần biết rằng, bản thân mình không phải là người dễ bắt nạt.



Như vậy, sau này có thể cùng cố thêm sự hợp tác với hội Hồng Kinh, hơn nữa Dương Thần với tư cách là con rể của mình cũng không mạo phạm chính mình quá mức.



Nhưng tình cảnh trước mắt, Lưu Thanh Sơn lại có chút hối hận, nếu Dương Thần xảy ra chuyện gì, mình sẽ ăn nói thế nào với Lưu Minh Ngọc?



- Dương Thần, không được làm càn, ngươi làm cái gì vậy



Lưu Thanh Sơn nói.



Dương Thần cầm vũ khí nhẹ nhàng cứ như cầm lông gà, múa may trong tay, nhếch miệng cười:


- Nếu muốn tôi nói ra lý do thật sự…



Lưu Thanh Sơn thở dài



nói:



- Có thể là bởi vì, Từ Oánh, cô ta… thông minh hơn mẹ của Ngọc Nhi.



Dương Thần không nói gì, im lặng chờ Lưu Thanh Sơn nói tiếp.



- So sánh với nhau, mẹ của Ngọc nhi, không trẻ như Từ Oánh, không thông minh bằng Từ Oánh, cả ngày cũng không có chút gì văn hóa, ngoại trừ chuyện nhà, cũng đã muốn làm thế nào để tiết kiệm tiền, lúc nào ngoài chợ có giảm giá, nghĩ cách làm tăng sức khỏe cho Ngọc nhi, làm cho tôi ăn, gọt hoa quả cho tôi… pha trà…



Từ Oánh lại khác, đầu óc của Từ Oánh, trong quá trình tôi sáng lập ra hội Thanh Long, giúp tôi rất nhiều, cô có thể làm chủ được nội chính, cũng có thể đối ngoại, làm việc có chừng mực, cũng rất quyết đoán cô luôn có thể nghĩ ra được một ít mưu kế, khiến cho tôi có chút khâm phục cô ta… Cô là người phụ nữ khá hấp dẫn, từ trước đến nay đều như vậy.



Dương Thần nói:



- Tuy nhiên thoạt nhìn, ngươi thích nhạc mẫu đại nhân hơn, ồ… Chính là mẹ của Minh Ngọc.



- Ha ha



Lưu Thanh Sơn cười



sảng khoái, nói:



- Đúng vậy, thật sự là như vậy… có thể rất nhiều người không tin, nhưng trong đáy lòng, người phụ nữ tôi thật sự thích là mẹ của Ngọc nhi cả ngày hơi ngốc nghếch, người phụ nữ cả đời hoặc sẽ lải nhải những việc vặt trong nhà, người phụ nữ đôi lúc phiền nhiễu khiến tôi đau đầu, nhưng khiến tôi kiên định, khiến tôi phải nghĩ cách bảo vệ cô ấy và con gái chúng tôi…



- Vì vậy, ông thà rằng gánh vác những điều nguy hiểm mà cả đời này Lưu Minh Hào hận ông, cũng nên chọn cách giết chết Từ Oánh.



Dương Thần nói.



- Đúng vậy.



Lưu Thanh Sơn thản



nhiên nói:



- Nhưng tôi vẫn còn có việc cần suy nghĩ, đó là, nếu đứa nhỏ Minh Hào kia, không thể vượt qua được ngưỡng rào mà mẹ nó đã bị ta giết, vậy nó cũng không xứng kế thừa vị trí của ta.



- Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ giết chết ông.



Dương Thần thẳng thắn nói.



Lưu Thanh Sơn cười ha hả, nói:



- Có thể, yên tâm đi, nếu ngày nào đó nó thật sự có thể giết được bố, bố tuyệt đối mỉm cười bước lên cầu Nại Hà để xem bản lĩnh của nó, tuy nhiên, Ngọc nhi nhà chúng tôi nếu theo cậu, tiểu tử cậu nên phóng con mắt sắc nét, nếu con gái tôi có chút bị oan khuất, tôi biến thành ác quỷ cũng không tha cho cậu, đừng tưởng rằng cậu thật sự mạnh mẽ, tôi thật sẽ khiến cậu trở nên vô dụng.



Dương Thần nhếch miệng, cười ha hả nói:



- Nhạc phụ à, đột nhiên tôi hơi thích ông, tính cách của ngươi vẫn khiến người ta thích thú, mặc dù có lúc hơi ngốc.



Khuôn mặt Lưu Thanh Sơn co giật một hồi, điều này rốt cuộc là khen ngợi hay chê bai, lão có chút mơ hồ.