Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 651 : Sinh tồn chủ nghĩa duy vật máy móc

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Dương Liệt thật sự không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy, quái vật mà mình sử dụng mười thành công lực mới đánh bay được, Nghiêm Bất Vấn thoạt nhìn trói gà không chặt, không ngờ một tay ra một chiêu đã xử lý được nó!?



Thậm chí, gã còn không hiểu được là Nghiêm Bất Vấn đã làm như thế nào.



Nghiêm Bất Vấn nhìn vết máu như không lau sạch trên tay, thở dài, dùng lưỡi liếm liếm lên ngón tay, liếm ít máu vào miệng, không cảm thấy dơ bẩn.



Dương Liệt nhíu mày, phục hồi lại tinh thần nói:



- Anh cho tôi một giải thích hợp lý thì hơn.



Nghiêm Bất Vấn liếc gã một cái, nói:



- Anh có biết, đời trước của thành phẩm này là gì không?



- Đời trước?



Dương Liệt lắc đầu.



Nghiêm Bất Vấn nói:



- Hắn chỉ là một pháo binh bình thường, không được tính là bộ đội đặc chủng, cùng lắm là chỉ hơi cường tráng.



- Làm sao có thể?



Dương Liệt ngây ra nhìn thi thể không đầu kia, quái vật này, trước đó chỉ là một người bình thường?



Nghiêm Bất Vấn quay người lại, hít một hơi máu tanh trong không khí, bộ dáng rất hưởng thụ, nói:



- Anh đồng ý theo tôi đến đây, nguyên nhân lớn nhất là muốn đánh bại Dương Thần. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh thử hỏi chính mình, anh hiểu gì về Dương Thần? Anh có biết vì sao hắn mạnh hơn anh không?



Dương Liệt im lặng, gã không trả lời được, vì trong mắt gã, cái tên đáng giận kia không hiểu vì sao lại xuất hiện trong thế giới vốn đang tốt đẹp của gã một cách kỳ lạ!



Sau đó, phá nát toàn bộ tất cả những gì tốt đẹp của gã! Cướp đi tất cả!



Nghiêm Bất Vấn nói:



- Dương Thần lúc nhỏ, từng bị tổ chức Zero đời đầu, cũng là tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới mang đi làm một số thí nghiệm sinh hóa, những đứa nhỏ bị mang vào đó thực nghiệm, không đến vạn đứa, cũng không đến mấy ngàn, hơn nữa đều là những đứa trẻ có thể chất vô cùng tốt.



Trong đám trẻ đó, chỉ có Dương Thần còn sống, từ đó về sau, thực lực của hắn liên tục nâng cao, bỏ xa người khác. Hơn nữa tố chất cơ thể hắn cũng theo tuổi và thực lực mà tăng cường, có mấy lần bội số cường hóa…



Trong mắt Dương Liệt lóe một tia sáng, Dương Thần không ngờ là dựa vào thí nghiệm khoa học cải tạo, mới có thành tích như vậy. Nếu quả thực là vậy, Nghiêm Bất Vấn có lẽ thật sự không lừa chính mình.



Nghiêm Bất Vấn quay người lại, chỉ chỉ cơ thể không đầu trên mặt đất, nói:




Nghiêm Bất Vấn hoàn toàn không định giải thích.



Dương Liệt đứng thẳng người, ngạo nghễ nói:



- Tôi cũng không cần biết rốt cuộc mục đích của anh là gì, tóm lại trên thế giới này, không có bất cứ cái gì làm Dương Liệt tôi sợ hãi, nhưng Nghiêm Bất Vấn, anh nghe cho kỹ, tôi có thể phối hợp với anh, mặc dù tôi biết anh đem tôi ra làm vật thí nghiệm, nhưng… nếu anh biến tôi thành quái vật, tôi có chết cũng biến thành quỷ không buông tha cho anh…



- Đừng nói những lời oán hận như vậy.



Nghiêm Bất Vấn cười ha hả nói:



- Hoan nghênh anh gia nhập kế hoạch “thần quang” của tôi, thiếu tướng Dương Liệt thân ái.







Đối với Dương Thần mà nói, lái xe đi vào Thái gia ở sân lớn quân khu của Yến Kinh, có một số việc trước khi sinh ra vẫn là mơ hồ, căn bản không hề biết.



Dừng xe ở bên ngoài bức tường đầy dây leo, Dương Thần vừa xuống xe, liền vỗ vỗ trán:



- Ai da, hỏng rồi, Nghiên Nghiên, anh lần đầu đến nhà em, nên mang theo quà tặng chứ nhỉ?



Thái Nghiên chớp chớp mắt, đôi lông mi dài rung động:



- Hình như cũng nên mang theo một chút, em thấy con rể nhà người ta đều như vậy.



Dương Thần cũng không nói gì, nếu là những người phụ nữ như Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc thì đã sớm nghĩ đến những việc như vậy rồi, nhưng Thái Nghiên vốn thẳng, cách ăn mặc nhìn như một cô gái nhỏ, không tránh khỏi sơ xuất. Đối với loại lễ tiết linh tinh này mà nói, tóm lại là hắn không nghĩ ra. Nhưng đằng nào tính tình chính mình cũng rất tự nhiên, hắn cứ thế hai tay không vào nhà cha mẹ vợ.



Dương Thần sờ trán, chép miệng:



- Thôi đi, đi vào thôi, cha em sớm đã phó thác em cho anh rồi, chắc không có việc gì đâu.



Thái Nghiên nghi hoặc hỏi ngược lại:



- Cái gì mà phó thác… cha em đã nói gì với anh?



Dương Thần thuận miệng cười ha hả, cảm thấy vẫn không nên nói ra chuyện Thái Vân Thành lúc trước nhờ mình chăm sóc đặc biệt đến Thái Nghiên, tránh để Thái Nghiên tính hiếu thắng này lại không vui.



Hai người liền sóng vai chuẩn bị vào cửa, chỉ thấy một bóng người lả lướt, thanh nhã từ trong cánh cửa đi ra, một thân mặc chiếc váy đen, bên ngoài khoác áo trắng cúc bạc, đúng là cách ăn mặc ở nhà của Thái Ngưng.



Trên khuôn mặt lúc nào cũng trong trẻo nhưng lạnh lùng, có một tia thân mật, mỉm cười, nhìn đứa em gái duy nhất về nhà, cô như thể vui vẻ lắm nhưng cũng không chịu biểu đạt, thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, nói:



- Chờ hai người về lâu quá, vào nhà đi.