Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 662 : Phu nhân thủ tướng

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


La Thúy San mỉm cười gật đầu với 2 gã cảnh sát, ánh mắt tự nhiên nhìn Dương Thần, trong mắt có một tia kỳ dị, cười như không nói:



- Thật không ngờ, lần đầu chính thức gặp mặt lại là ở đây trong trường hợp như thế này.



Dương Thần cũng không ngờ chính mình bị La Thúy San nhận ra, làm người phụ nữ đứng đầu Ninh gia, nếu La Thúy San không biết chính mình mới là việc lạ.



- Đây không phải lúc nói chuyện phiếm.



Dương Thần không nhìn ra người phụ nữ này rốt cuộc có ý gì, cũng không định phản ứng lại, chỉ muốn đi vào trong cục.



Hai gã cảnh sát tiến lên định ngăn cản Dương Thần, còn chưa tới gần đã cảm thấy một loại khí vô hình đẩy bọn họ ra.



Hai người ngơ ngẩn, bị đẩy văng ra vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững, kinh hãi không dám tùy tiện tiến lên.



La Thúy San hơi nhíu mày, nói với hai gã cảnh sát:



- Thôi, không cần cản cậu ta, chuyện hôm nay các anh không nên tham dự vào.



Hai gã cảnh sát lập tức cúi người vâng lệnh, nhìn theo La Thúy San đi vào trong cục cảnh sát.



Dương Thần dựa vào cảm giác, tìm được chỗ của Tuệ Lâm, rẽ vài góc, đi vào một gian phóng làm việc lớn ánh đèn trắng chói mắt, không ít cảnh sát và nhân viên tạp vụ công tác đang quay xung quanh một cái bàn.



Mà đương sự, La Thịnh cũng cô người mẫu Lưu Tử San đang ngồi một bên, sau bọn họ là vài nhân viên đi cùng.



Chỉ có duy nhất Tuệ Lâm là ngồi một mình ở bên kia, cô dường như đang sợ hãi, cúi đầu, như là cô bé phạm sai lầm bị phê bình.



Một gã mặc trang phục cảnh sát mặt chữ điền, sắc mặt nghiêm khắc chất vấn gì đó Tuệ Lâm, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.



- Tiểu thư La Thịnh, tôi hỏi lại cô lần cuối, cô có thừa nhận đã chủ động đánh đạo diễn La Thịnh không? Nếu cô còn im lặng vậy, sự kiên nhẫn của chúng tôi cũng có hạn.



Gã quát lớn.



Tuệ Lâm ngẩng đầu, hai con ngươi ngập nước, oan ức nói:



- Tôi… tôi đánh ông ấy, phải… là vì cứu người mới… mới…



- Cô ta thừa nhận rồi! Anh cảnh sát, anh nghe rồi chứ, cô ta thừa nhận chủ động đánh tôi!



Khuôn mặt La Thịnh lún phún râu, có vẻ rất giận dữ, chỉ vào Tuệ Lâm thét lớn:



- Các anh cảnh sát, các anh đều nghe rồi đó, mau bắt giam đồ điên này lại!



Nhìn thấy cảnh này, Dương Thần vừa đến đã bốc hỏa, quả nhiên như mình nghĩ, một đám người ức hiếp Tuệ Lâm.




La Thịnh vẫn run rẩy nghe chị nói vậy, hỏi trộm:



- Chị, tiểu tử này lai lịch thế nào? Dương gia?



La Thúy San trừng mắt nhìn gã:



- Em gây chuyện, tốt nhất là ngậm miệng lại.



La Thịnh vội ngậm miệng, ngồi yên, mấy người khác như Lưu Tử San và các nhân viên đều sợ đến mức không dám thở mạnh.



Dương Thần mỉm cười nói:



- Bà với mẹ tôi có quan hệ gì, tôi không có hứng thú tìm hiểu, nhưng theo những lời bà nói, tôi với bà vốn không quen nhau, có thể thấy bà sau lưng tôi đã điều tra lai lịch, tôi không cho rằng bà có ý tốt gì lại đi điều tra tư liệu về tôi.



Tôi với con trai bà cũng từng đụng mặt, chắc bà cũng biết, tôi cũng không giấu làm gì, lúc này ở lầu Vân Tiêu, tôi bắt Ninh Quốc Đống ngay trước mặt mọi người quỳ xuống nhận sai, có lẽ đêm nay hắn phải ôm đùi mẹ khóc cũng nên!



La Thúy San sắc mặt xanh lét, Ninh Quốc Đống quỳ xuống? Thoáng chốc, ý cười trên mặt bà hoàn toàn biến mất, trong đáy mắt bắt đầu có vẻ tức giận.



- Không nhịn được hả?



Dương Thần không định dừng lại, tiếp tục nói:



- Tôi nói những điều này, là muốn nói rõ cho bà biết, có lẽ những người khác không tưởng tượng được, nhưng tôi có thể, các người thế hệ trước cũng có không ít vấn đề, rồi đến thế hệ chúng tôi, đừng nói đến quan hệ hòa thuận.



Bà phải giả làm người tốt, tuy tôi không biết bà có quỷ kế gì khác, nhưng tôi không có hứng thú tiếp chiêu.



Tuệ Lâm là em cưng của tôi và bà xã, cũng là người nhà của tôi, chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô bé. Thật ra, nếu chưa đến nỗi nào, cho dù trước mặt bà, tôi cũng có thể làm thịt cậu em ngu xuẩn của bà, tôi không có gì là không dám.



La Thúy San dùng hết sức giữ giọng bình thản nói:



- Không hổ là con trai của Quách Tuyết Hoa, tuy không nuôi dạy từ nhỏ, nhưng cũng khéo mồm như vậy, nhưng, Dương Thần, cậu vẫn rất trẻ tuổi.



Theo tình hình hiện tại, cho dù cậu cưỡng ép mang theo cô gái này khỏi đây, theo luật pháp, là cô em cậu đánh em trai tôi, nhân chứng vật chứng đều có, sẽ bị thẩm phán trước pháp luật quốc gia.



Theo tôi biết, cô ấy đang vội tổ chức biểu diễn, sẽ ra đĩa nhạc, một ngôi sao như vậy lại bị trở ngại, cậu không thấy đáng tiếc sao?



- Thật không?



Dương Thần nhếch miệng cười nói:



- Có lẽ bà sẽ thay đổi ý niệm buồn cười đó rất nhanh đấy!