Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 666 : Tin đầu

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, sân sau của Thái gia.



Dương Thần vừa ưỡn ngực, vừa ngáp ngủ đi ra từ khuê phòng của Thái Nghiên.



Tối hôm qua sau khi đưa Tuệ Lâm về nhà, vốn muốn chạy đến đây tìm Thái Nghiên một phen, dù sao cũng lâu ngày không gặp, trong lòng nghĩ đến thân thể mềm mại và đầy đặn kia của Thái Nghiên, nhưng không ngờ, Thái Nghiên lại chạy đi ngủ cùng Thái Ngưng.



Chính mình lại ngại ngùng, đây là lần đầu tiên đến Thái gia, liền đến ở cùng phòng hai chị em, đành chấp nhận ở một mình một đêm.



Vào đến phòng khách, người làm đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, Thái Vân Thành và vợ Khương San đã sớm ăn rồi.



Thấy Dương Thần đi ra, Khương San vui vẻ nói:



- Dương Thần, mau tới ăn, sao mà dậy sớm thế, không nghỉ thêm chút.



Dương Thần có chút không quen với thái độ thay đổi này của mẹ vợ, xấu hổ cười nói:



- Bác, đáng ra phải ở thêm với hai bác, nhưng cháu ở bên Trung Hải còn chút chuyện gấp cần xử lý, qua hai ngày đã phải về rồi, lát ăn cơm xong, cháu phải đi rồi.



- Vội vậy sao?



Khương San tiếc nuối nói, lại nói:



- Cũng đúng, người trẻ tuổi như cháu, chắc chắn có rất nhiều chuyện cần làm, bác hiểu.



Thái Vân Thành lẩm bẩm trong miệng:



- Sự nghiệp, ngoài phụ nữ ra cũng chẳng sự nghiệp nào khác...



Khương San đánh vào vai chồng, trách:



- Nói gì vậy, nói con rể mình như vậy sao?



Thái Vân Thành thổi râu, trợn mắt, nhưng không hề nổi cáu.



Khương San cũng chẳng bụng dạ nào ăn tiếp bữa sáng, ngẫm nghĩ nói:



- Dương Thần này, ông Dương ở Yến Kinh có phải là rất cô đơn không? Theo ta biết, tướng quân Dương Phá Quân và em tra Dương Liệt của con, ngày thường cũng không hay về nhà, nếu không sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm hỏi ông nhà? Hoặc là có thể bảo Ngưng Nhi thường xuyên đến thăm? Nghiên Nghiên những ngày này cũng sẽ về Trung Hải, nhưng Ngưng Nhi ở lại Yến Kinh cũng không sao.



- Được rồi, làm sao bà nghĩ đến tận những chuyện này rồi.



Thái Vân Thành cũng cảm thấy ngượng ngùng.



Dương Thần cười trừ, cũng không muốn giải thích cái gì với Khương San.



Đúng lúc này, Thái Ngưng và Thái Nghiên cùng đi ra, Thái Ngưng vẫn tốt hơn một chút, Thái Nghiên đưa mắt nhìn về phía Dương Thần, ánh mắt giảo hoạt sung sướng sau khi trà thù.



- Tối qua ngủ ngon chứ?
- Con người ta trước giờ không thích mắc nợ người khác, ta biết, rất nhiều người ở đây, đều là những người hô mưa gọi gió trên thế giới, để những người như này vì một người con gái mà đến Hoa Hạ, trải đường cho cô ấy, là có chút không biết trọng nhân tài.



Cho nên, hôm nay tôi hứa với các vị, chỉ cần các vị làm việc vì cô Lâm, các vị còn sống, cá nhân và gia tộc, sự nghiệp, tôi đều che chở, cung cấp không hoàn lại.



Mọi người nghe xong, lập tức hứng khởi, cảm ơn ba lần, giống như trẻ con được ăn kẹo, hoàn toàn không giống với bộ dạng của những người thành đạt.



Đám người Trang Phong đứng ngoài cửa, không nghe rõ Dương Thần đang nói gì, che chở với không che chở.



Nhưng bọn người Naela lại rất rõ, chỉ cần ông lớn này cung cấp “che chở”. Hai chữ này, bằng với việc có một thẻ thông hành ở Âu My, đừng nói đến Mafia hay tổ chưc xã hội đen, cho dù cục an ninh quốc gia, muốn động đến họ cũng phải suy nghĩ...



Đợi người yên tĩnh lại Dương Thần, nhếch miệng cười nhạt, nói:



- Các vị có vẻ rất vui mừng, mặc dù không muốn làm phiền sự hứng khởi của các vị, nhưng tôi không thể không nói trước, cho tôi biết, trong số các người có người không tận tâm với trách nhiệm của mình, hơn nữa vì thân phận của mình, xem thường em gái tôi, nếu trong công việc tỏ ra kiêu ngạo và ương ngạnh...Tôi tin là các vị sẽ không muốn biết hậu quả như thế nào rồi.



Lời này vừa nói ra, ai lấy đều lạnh từ trong xương ra, những phấn chấn vừa mới biến mất hết, chỉ còn lại vẻ kinh sợ.



Dương Thần thấy tình hình, cảm giác cũng gần được rồi, vì thế cũng trở nên ôn hòa, cười nói:



- Tốt lắm, không nói tào lao nữa, điều cuối cùng tôi muốn nói là, phí đi lại, ăn ở, mặc, của mọi người, tôi sẽ bao toàn phần, mặc dù tôi biết mọi người không thiếu tiền, nhưng chúng tôi là công ty chính thống, mời các vị, lương và trợ cấp giống nhau không thể thiếu.



- Xin ngài yên tâm, các hạ, chúng tôi sẽ dốc toàn tâm toàn lực.



Đám người của Neala phụ họa theo.



Dương Thần đang muốn Tuệ Lâm theo chân bọn họ nhiều cho quen, di động lại rung lên.



Dương Thần đang nghĩ hay là Đường Uyển hơn một ngày không gặp mình, muốn tìm mình, nhưng nhấc lên xem, là một dãy số lạ.



Gần như mỗi lần số lạ gọi đến, đều chẳng có chuyện tốt, nhưng Dương Thần vẫn chỉ có thể nhấc máy.



- Tìm ai?



Dương Thần hỏi.



Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút quen thuộc, cảm giác như là giọng một người đàn ông trung niên:



- Dương Thần, còn nhớ ta không?



Dương Thần nhớ lại, mơ hồ nhớ ra thanh âm này, do dự hỏi:



- Ninh Thủ tướng?



- Không sai, chính là ta, ta nghe nói là ở Yến Kinh...muốn...dành thời gian gặp cậu, vốn định nhờ thư ký gặp, nhưng vẫn thấy tự mình gặp, sẽ có thành ý hơn, thế nào, có thế gặp không?



Ninh Quang Diệu cười ha hả, hỏi đột ngột.