Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 681 : Kết cục không tồi
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
- Sếp Lâm kết hôn rồi ư?
- Chồng là giám đốc Dương sao?
- Chưa từng nghe qua…
- Ai mà biết được, thật không ngờ là như vậy…
- Chẳng trách lại tín nhiệm giám đốc Dương như vậy…
Các giám đốc điều hành thì thầm to nhỏ, rỉ tai nhau đằng sau. Một điều dễ nhận thấy đó là cái sự thực này gây shock vô cùng. Điều này so với chuyện giám đốc nhân sự Chris mới đến thì là tin tức đáng ngạc nhiên hơn nhiều!
Vẻ mặt Ngô Nguyệt như thể là đã bừng tỉnh ngộ ra, cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao Dương Thần chẳng biết tại sao lại cứ phải gặp trực tiếp Lâm Nhược Khê, còn Lâm Nhược Khê chẳng biết tại sao lại đồng ý gặp hắn ta.
Ngô Nguyệt có phần đau khổ nhìn trộm ông chủ của mình từ đằng sau. Cô không hiểu tại sao chuyện Lâm Nhược Khê kết hôn thì ngay cả người trợ lý thân thiết nhất là cô cũng không hề biết, còn luôn đề phòng Dương Thần nữa. Hóa ra họ lại là người một nhà! Thì ra từ đầu đến cuối cô đã đóng vai là một thằng hề.
Sau khi Dương Thần chạm mặt với Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, trước ánh mắt của mọi người thì chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả. Nhưng cứ gặp Lâm Nhược Khê là lại dùng cái giọng điệu bình thản nói:
- Đi cùng anh ra chỗ này.
Lâm Nhược Khê vẻ mặt lãnh đạm chú ý nhìn theo người đàn ông này một lúc, chẳng phản ứng gì mà lại im lặng đi qua Dương Thần, tiếp tục đi về phía ngoài hành lang.
Dương Thần xoay người nói:
- Anh đếm đến ba, nếu em không ngoan ngoãn đi cùng anh thì em đừng hối hận đấy.
Lâm Nhược Khê bước chân ngập ngừng một chút, rồi lại tiếp tục bước ra phía ngoài, ý là không thèm để ý đến.
-Một
Lâm Nhược Khê vẫn tiếp tục đi.
- Hai
Mọi người vừa lo lắng, lại vừa tò mò nhìn hai người, không hiểu cái đôi vợ chồng bí mật này đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần không đếm số “3”, mà quay người lại đuổi theo Lâm Nhược Khê, trong tiếng tung hô của mọi người đội nhiên hắn khom lưng xuống, xốc Lâm Nhược Khê lên.
Lâm Nhược Khê chỉ thấy trong nháy mắt, hai chân mình lơ lửng giữa trời, cơ thể thì bị một người đàn ông nhấc lên bằng đôi vai rắn chắc.
Nếu không phải là có khả năng tự kiềm chế mạnh thì suýt chút nữa Lâm Nhược Khê đã thét lên rồi.
- Hắn muốn ly hôn sao?
Lâm Nhược Khê chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Thần lại làm chuyện này đột ngột như vậy, sẽ đưa ra một quyết định như vậy.
Dương Thần cười nhạo nói:
- Nhược Khê bảo bối của anh, có vẻ phản ứng của em hơi chậm nhỉ. Em nghĩ rằng tại sao anh lại công khai mối quan hệ của chúng ta. Em nghĩ rằng tại sao anh không quản người ngoài vẫn ôm em, cũng không quản việc em giận anh thậm chí nhìn anh như thể muốn giết anh vậy…
Không sai, anh đã chuẩn bị tốt cho việc ly hôn, bởi vì chuẩn bị ly hôn cho nên anh chẳng muốn trước mặt em để lại cho mình một đường lui nào đó.
Lâm Nhược Khê để một tay lên trên đùi, nắm chặt lấy chiếc váy, ngón tay trắng bệch, cắn chặt lấy đôi môi, cô cảm thấy khí thở của mình như ngưng trệ, cứ như thể cô không thở nổi nữa…
- Chuyện đã đến nước này anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều, rốt cuộc thì ai đúng ai sai, tất cả đã được vận mệnh an bài rồi. Vậy thì ngay tại nơi chúng ta đã ký kết thỏa thuận lết hôn, hãy viết đơn xin ly hôn cũng sẽ là một kết cục không tồi. Không phải sao?
Dương Thần thản nhiên cười nói.
Lâm Nhược Khê đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Dương Thần, thăm dò xem những lời Dương Thần nói có phải là sự thật hay không.
Cuối cùng Lâm Nhược Khê chẳng thể nhìn ra bất cứ sự đùa cợt nào trong Dương Thần ---- hắn thực sự muốn ly hôn với cô ư!
Trên vẻ mặt của Lâm Nhược Khê sau vẻ cực kỳ bi thương thì lại là một cảm giác giống như vừa trút bỏ được một gánh nặng, nhoẻn miệng cười nói:
- Xem ra anh đã thật sự có một sự lựa chọn hoàn hảo rồi.
Dương Thần cười, trịnh trọng nói:
- Trên đường tới công ty anh đã gọi điện thoại hỏi qua rồi, thủ tục ly hôn cần phải có một số giấy tờ như: hộ khẩu, chứng minh thư, giấy đăng ký kết hôn, nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là phải có một đơn ly hôn hợp lý.
Một đôi vợ chồng bình thường, khả năng sẽ có vấn đề về tài sản và nuôi dưỡng con cái cần phải bàn bạc, nhưng chúng ta chưa có con, về phần tài sản thì cũng không phải là vấn đề,em không thiếu tiền, anh thì càng không thiếu. Cho nên dựa theo tình hình hiện tại mà viết, em không có ý kiến gì chứ.
- Không ý kiến.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói, cúi đầu cầm tách cà phê lên.
Cầm tách cà phê trong tay run run, nhưng Lâm Nhược Khê rất nhanh đã kiểm soát được cổ tay của mình mới không làm cho cà phê vẩy ra.
Sau khi nhấp một ngụm cà phê, Lâm Nhược Khê giọng nhẹ nhàng:
- Anh viết đi, cú như những lời anh nói vậy, chúng ta chẳng có gì cần phải tranh luận nữa cả.