Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 687 : Không thể tưởng tượng nổi
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Yến Kinh, trong sân nhà họ Dương.
Tuy là đã đến giữa tháng năm, nhưng thời tiết ban ngày cũng vẫn rất dễ chịu.
Hoàng hôn sắp trôi qua, cây cối um tùm xanh tốt, khiến cho cả cái sân như tràn đầy sức sống, không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng.
Dương Công Minh mặc một bộ quần áo vải đơn giản như những ngày bình thường khác, sau thảnh thơi đứng tỉa tót, tưới nước cho mấy cây cảnh ở trong sân, bước đôi giày vải đến cạnh chiếc bàn đá.
Cầm lấy một chén hồng trà đã được pha sẵn, uống một ngụm, đưa mắt nhìn xung quanh sân, mãn nguyện với thú vui tao nhã của người già, đắc ý cười một mình.
Đúng lúc này, một người thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quân phục bước vào trong sân, ngẩng cao đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh.
Người thanh niên đi đến phía sau Dương Công Minh, nhìn đám hoa cỏ kia, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, nháy máy, mỉm cười nói:
- Ông nội, ông gọi cháu.
Người này, chính là Dương Liệt.
Dương Công Minh xoay người lại, cười ha hả nói:
- Ồ, tới rồi đó hả, đến đây, ngồi xuống, ngồi xuống nào.
Dương Công Minh bắt chuyện với Dương Liệt rồi sau khi ngồi xuống, đẩy chiếc đĩa có miếng bánh bánh đậu xanh đến trước mặt Dương Liệt, nói:
- Nếm thử cái này đi, chắc là cháu chưa ăn sáng, vị cũng không tồi đâu.
Dương Liệt gật đầu, cầm lấy miếng bánh đậu xanh, cũng chẳng cần đến hai miếng, đút tất cả vào mồm, rồi hỏi luôn:
- Ông nội, hôm nay ông đột nhiên gọi cháu về, có phải là có chuyện gì quan trọng không ạ?
- Kỳ thực, đáng nhẽ chuyện này nên nói sớm với cháu từ mấy hôm trước, nhưng cháu cứ ở trong doanh trại, cũng không gấp lắm, chỉ là chuyện mẹ cháu mấy lần gọi điện đến, nói sẽ về Yến Kinh một chuyến.
Dương Công Minh cười nói.
Dương Liệt trợn ngược mắt lên,
- Mẹ quay về, bà ấy về một mình ạ?
Dương Công Minh lắc đầu,
- Không, không, anh trai với chị dâu cháu cũng cùng về.
Mà gần đây, Liệt thiếu gia còn hay đi lại với Nghiêm Bất Vẫn nữa, xảy ra chuyện, chắc cũng là tên Nghiêm Bất Vấn nhà Nghiêm gia, trừ việc cung cấp căn cứ thí nghiệm cho quân đội, còn có những phòng thí nghiệm tư nhân khác nữa, nhưng đến người của Lý gia cũng không thể điều tra ra được, tôi đoán, sau lưng Nghiêm Bất Vấn chắc phải có sự giúp đỡ từ một nhân vật rất kinh khủng nào đó, không thì Nghiêm Bất Vấn cũng không thể dám to gan lớn mật đến như vậy.
Dương Công Minh nhếch miệng cười,
- Ta sớm đã nói rồi, tên tiểu tử đó nhà họ Nghiêm, là loại nhất làm vua thua làm giặc, cũng chẳng có gì lạ hết.
- Kỳ thực hành động của Nghiêm Bất Vấn những ngày gần đây, dù ít dù nhiều thì bốn gia tộc lớn cũng nắm được, có được như ngày hôm nay, thì Nghiêm gia cũng không phải là loại tầm thường gì, hơn nữa Nghiêm Bất Vấn cũng là một nhân tài hiếm có, làm bao nhiêu chuyện như vậy, nhưng lại không hề để lại bất cứ dấu vết gì, *huống hồ lại không thực sự nguy hại đến quốc gia, lại còn không ngừng cung cấp vũ khí cho quân đội, lãnh đạo quân đội rất ủng hộ cậu ta, cho nên không có người nào tiếp cận cậu ta, sợ đánh rắn động cỏ.
- Nhưng theo như tôi thấy, xung quanh Nghiêm Bất Vấn có rất nhiều nghi vấn, chắc là có không ít thứ không biết phải làm như thế nào, liệu Liệt thiếu gia có trở thành quân cờ trong tay cậu ta không.
Dương Công Minh gõ vài tiếng lên chiếc bàn đá, nói:
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được, nhưng Tam Nương, chuyện này, như thế này *là được rồi, không cần tham gia nữa, nếu như tên tiểu tử Dương Thần, nếu như thực sự lấy được ý kiến trong tay tôi, mà đến một tên Nghiêm Bất Vẫn cũng không đối phó được, thì sớm muộn gì cũng chằng làm được chuyện gì đâu.
- Nhưng còn Liệt thiếu gia...
Yến Tam Nương có chút lo lắng.
- Là mèo, là hổ, không phải là do tướng mạo định đoạt.
Dương Công Minh cười hao hả nói:
- Đấu một trận, kẻ nào có tài, đến cuối mới biết được, đợi khi nào tôi chết đã, không thì sống bao nhiêu năm như vậy mới có thể xem được người trẻ tuổi diễn trò, chúng ta chỉ lằng lặng mà nhìn thôi.
Yến Tam Nương cười gật đầu,
- Lão gia nói cũng đúng, có thể là tôi đã lo thừa rồi, không biết là tại sao, rõ ràng Thần thiếu gia đã bước vào cánh cửa này, đáng nhẽ cả nhà họ Dương phải không có vấn đề gì mới đúng, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy rằng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra...
Dương Công Minh bùi ngùi nói:
- Tam Nương, so với hai tên tiểu tử đó, tôi còn lo lắng cho bà hơn...
Yến Tam Nương vô cùng cảm động, cúi đầu nói:
- Lão gia, không có gì đáng ngại cả, Hồng Mông tìm thấy tôi, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, mặc dù cũng hơi sợ, nhưng đáng sợ hơn là không thể báo đáp được lão gia, nếu như Thần thiếu gia đã bước vào đến cảnh giới đó, lại quay trở về được Dương gia, tôi cũng có thể rút lui được rồi...
- Ay... bà ya...như hổi đầu...
Dương Công Minh lắc đầu, nhìn bầu trời sáng láng, dường như đang nhớ đến chuyện gì đó ngày xưa.