Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 689 : Chuột chũi
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Tiến đến gần hơn nữa, mặt đối mặt, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Ánh mắt Dương Thần sáng ngời, nói:
- Mạc Thiện Ny, hãy nhìn thẳng vào anh, nếu như thực sự em không còn cảm giác gì với anh, thì sẽ không sợ gì mà không dám đối mặt với anh.
Mạc Thiện Ny cắn chặt môi, định quay đầu đi, nhưng lại giống như bánh xe bị kẹt, khó có thể chuyển động được.
Cuối cùng, Mạc Thiện Ny khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Coi như em cầu xin anh, mau đi đi, em không đáng để anh làm như vậy... em chỉ là một cô gái bình thường đến từ nông thôn, không có địa vị, không có gia cảnh gì. Đối với em mà nói được báo đáp công ơn của bà chủ tịch, giúp đỡ Lâm Nhược Khê quản lý tốt công ty, đều đã là phúc phận đáng quý rồi...
Nhưng chuyện xảy ra giữa anh và em, coi như là một lần lý trí mất kiểm soát, đáng nhẽ chúng ta không nên gặp nhau nhiều. Càng ở bên cạnh anh, em càng cảm thấy nên tự trách mình và cảm thấy áy náy, có lỗi với những người đã giúp đỡ và quan tâm em, cũng không có cách nào để đối mặt với Nhược Khê..., khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, anh quá không tầm thường, hãy biết trân trọng những người ở bên cạnh anh, để cho em ra đi, chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa rồi...
Dương Thần cười giễu cợt, nói:
- Mạc Thiện Ny, hóa ra tình yêu của em, rẻ mạt như vậy sao. Tầm thường, không tầm thường? Hở, nếu như em thích một viên chức xuất thân từ một kẻ bán thịt dê nướng, cũng để ý đến gia cảnh nhà người đàn ông này, vậy thì anh chẳng còn gì để nói rồi, rõ ràng là em đang viện hết cớ này đến cớ khác.
Mạc Thiện Ny đột nhiên quay phắt đầu lại, giằng hai tay Dương Thần ra khỏi người mình, đứng dậy, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Dương Thần, đôi mắt ngấn nước nói:
- Tình yêu? Tình yêu là cái gì?
Đối với một số người mà nói, đương nhiên là họ cảm thấy tình yêu là thứ quan trọng, bởi vì ngoài tình yêu ra, thì họ căn bản là không cần phải quan tâm đến những chuyện khác nữa. Nhưng có những người vì tình yêu, mà mất đi người thân, mất đi sự nghiệp, mất đi sự tôn nghiêm, mặc dù biết rõ là không được, nhưng vẫn bất chấp tất cả để nắm lấy tình yêu, anh cảm thấy như vậy có đúng không?
Người đàn ông như anh, so với tưởng tượng thì vẫn còn ngây thơ lắm, nếu như anh cảm thấy một tình yêu ngu ngốc hấp dẫn anh hơn da thịt của một cô gái... thì em sẽ còn cự tuyệt anh!
Không khí dường như bị bầu không khí lạnh bao trùm, khiến cho xương cốt của Dương Thần cảm thấy lạnh buốt.
Lời nói của người phụ nữ này giống như vô số mũi dao nhọn đâm vào tim hắn.
Dương Thần đau khổ nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đứng trước mặt mình, từ trong đôi mắt của người phụ nữ này, có thể nhìn thấy những vệt máu đỏ, mấy ngày hôm nay, chắc cô ấy cũng chưa được nghỉ ngơi gì hết.
Dương Thần cười u ám, nói:
- Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì mà giữ em lại bên cạnh anh, nhưng, tại sao đến một cơ hội để giải quyết mọi chuyện em cũng không cho anh.
- Cơ hội?
Mạc Thiện Ny cười giễu cợt nói:
- Làm sao em có thể cho anh cơ hội được... anh biết không, hôm đó, em đứng ở ban công cùng anh ngắm trăng, về đến phòng, mẹ em cầm lọ thuốc ngủ rồi nói với em ------ nếu như em còn không cắt đứt quan hệ với anh, thì mẹ sẽ chết trước mặt em!
Sắc mặt Dương Thần xanh mét, khó có thể tin được, buổi tối hôm đó, không ngờ Mạc Thiện Ny lại gặp phải chuyện như vậy.
- Là anh cảm thấy, mấy ngày hôm nay em đau khổ, là anh không tốt, không thể chăm sóc em tốt được, cho nên anh muốn để em tìm cơ hội giải tỏa một chút. Nếu như em đồng ý, thì anh hy vọng là em có thể đánh anh, nhưng anh biết chắc chắn em sẽ nói em không sao... cho nên, em hãy xem như mấy con chuột chũi này là anh, lấy búa đập thật mạnh vào, đập đến khi em vui vẻ mới thôi.
Nghe xong những lời này, Mạc Thiện Ny nhìn người đàn ông trước mắt, nhất thời ngây người ra, trong cổ họng như vướng tắc cái gì đó, muốn nói ra rất nhiều, nhưng lại không nói nên lời.
Dương Thần nhìn thấy Mạc Thiện Ny không động thủ, gãi gãi đầu, cầm lấy chiếc búa ở tay cô, nói:
- Được, một khi em đã không động thủ, vậy thì để anh... thay em đập chết tên xấu xa này!
Nói rồi, Dương Thần hướng chiếc búa về mấy con chuột chũi đang thò lên thụt xuống, đối với Dương Thần mà nói, trò chơi như thế này thì đập một nhát trúng một nhát, chẳng khác gì phải khống chế để không đập hỏng cái máy thôi.
Mạc Thiện Ny đứng bên cạnh, nhìn Dương Thần nghiêm túc chơi, hô lên một tiếng, rồi tắc nghẹn.
Bỗng nhiên, Dương Thần đang nghiêm túc đánh mấy con chuột chũi thì bỗng cảm nhận được hai cánh tay vòng ra ôm lấy eo mình, Mạc Thiện Ny đột nhiên ôm mình rất chặt từ phía sau.
- Sao thế?
Dương Thần quay đầu lại hỏi, nhìn thấy Mạc Thiện Ny đang dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, cười khoan thai nói:
- Chắc là anh chơi không hợp rồi, nếu không thì em chơi đi?
Mạc Thiện Ny lắc lắc đầu, nói như cầu xin:
- Không đánh nữa được không, em tha thứ cho người xấu xa đó, thật sự, bây giờ em rất vui. Nếu như anh còn tiếp tục đánh người đàn ông mà em yêu còn hơn cả bản thân mình, thì em sẽ đau lòng mất...
Dương Thần nở một nụ cười xấu xa.
- Thật chứ, vậy hôn một cái nhá.
Nói rồi chỉ chỉ vào miệng.
- Ở đây?
Mạc Thiện Ny lặng lẽ nhìn xung quanh, đại sảnh đang có không ít người qua lại.
- Xem ra trong lòng vẫn còn đang tức anh.
Dương Thần giận dỗi nói.
Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái, cười quyến rũ, kiễng chân, hôn hắn một cái thật lâu.
Tiếng huyên náo ở bên ngoài dường như không chạm được vào cái góc nhỏ ảm đạm này, chỉ có một đôi nam nữ hôn nhau cuồng nhiệt, không coi ai ra gì.