Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 70 : Đừng sùng bái ta quá

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Vì nói tiếng Việt Nam thì chỉ có người Việt ở đó mới nghe hiểu được, nên Dương Thần cũng không cần kiêng dè nói:



- Tìm chỗ nào bí mật chút, ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe.



Ánh mắt tên kia bỗng lóe lên, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, ra vẻ như chờ Dương Thần dẫn đường.



Lâm Khôn như thể lạc vào sương mù, vội vàng hỏi:



- Long tiên sinh, vậy là sao? Tôi mới là khách hàng, cuối cùng là thế nào vậy? Tại sao anh không ra tay bắt người? Tôi đã trả tiền rồi mà!



- Đừng quấy rầy ta!



Người đàn ông họ Long đưa tay lên, trong nháy mắt họng súng đã chĩa về phía Lâm Khôn, ánh mắt âm u sâu thẳm, cất giọng lạnh lẽo:



- Chúng ta đồng ý cho ngươi thuê, còn làm như thế nào là quyền của chúng ta.



Lâm Khôn bị dọa cho sợ đến ngồi thụp xuống, run rẩy không dám nói câu gì nữa.



Dương Thần cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Lâm Khôn, dẫn người đàn ông đến một góc khác, khi đã chắc chắn những người ở gần đều không nhìn thấy rõ tình hình bên trong mới quay người hỏi bằng tiếng Việt:



- Tại sao Giao Sa lại đến Hoa Hạ, lẽ nào các người không sợ “Viêm Hoàng Thiết Lữ” hay sao?



Nghe đến “Giao Sa”, “Viêm Hoàng Thiết Lữ”, đồng tử của người thanh niên co rúm lại, khẩu súng trong tay liền nhắm ngay đầu Dương Thần, giọng khàn khàn hỏi:



- Ngươi rốt cục là ai? Vì sao biết chúng ta? Viêm Hoàng Thiết Lữ có quan hệ gì đến ngươi?



Dương Thần lắc đầu cười khổ:



- Nếu ta là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, bây giờ ngươi còn có thể đứng ở đây sao?



- Vậy ngươi là ai?



Người đàn ông không dám thả lỏng, người trước mặt gây cho gã một áp lực rất kỳ dị, càng nhìn hắn gã càng có cảm giác khác lạ.



Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, hơi do dự rồi cho tay vào túi áo.



Túi áo bé tí đương nhiên chẳng thể đựng được vũ khí, nên gã kia cũng không vì sợ bị uy hiếp mà nổ súng, chỉ là gã đang chờ đợi xem Dương Thần sẽ lấy ra cái gì.




Ngay sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny, những gã đàn ông vừa mới bắt cóc các cô rời khỏi kho hàng nhanh như gió, trong thoáng chốc đã chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.



Vào ngay lúc các cô không hiểu chuyện gì thì Dương Thần xuất hiện nhẹ nhàng như lúc biến mất, nụ cười trên môi còn biểu lộ đôi chút đắc ý.



- Dương Thần, tất cả chuyện này là như thế nào?



Mạc Thiện Ny không thể kìm được câu hỏi này, vừa mới đây còn ở trong tình cảnh tuyệt vọng, sao bỗng nhiên lại thay đổi hết thế này?



- Tôi nói này Mạc tiểu thư, cứ để tôi tháo dây trói cho các cô rồi tôi sẽ từ từ kể cho, cô không sợ đau, nhưng tôi lại sợ vợ tôi bị thương mất.



Dương Thần xót xa nhìn Lâm Nhược Khê, đôi tay thành thạo lần giở những vòng dây trói.



Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần bằng ánh mắt có phần quái dị, nói nhỏ:



- Anh còn làm nhanh hơn mấy tên buộc dây trói đấy.



Dương Thần ngạc nhiên, cười bối rối, trong lòng hiểu đó là điều tất nhiên, đây là nghề của anh mà…



Tháo xong dây trói, Lâm Nhược Khê đứng dậy, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt pha chút kỳ lạ, dù sao những điều vừa xảy ra trước mắt thật thần kỳ, người này sao có thể làm được việc như thế chứ?



- Tôi biết hai người đang có nhiều nghi vấn lắm, nhưng có phiền phức thì cứ lên xe trước đã, tôi đưa hai cô tới bệnh viện, rồi tôi sẽ từ từ kể lại cho hai người.



Dương Thần nói.



- Vậy còn ông ta…



Lâm Nhược Khê cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn mặt đất hoa lên.



Dương Thần nói thành thật:



- Cô có chắc là mình cần một tấm lòng đồng cảm không?



Lâm Nhược Khê ngẩn người nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì lộ ra một vẻ hoàn toàn thản nhiên lắc đầu nói:



- Đi thôi.