Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 707 : Ân nhân cứu mạng

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Đợi người trợ lý kia đi ra ngoài đóng cửa rồi, Lâm Nhược Khê chắc chắn bên ngoài không có ai mới cẩn thận lôi hộp gạo viên ra, lấy ra một viên ngậm trong miệng, tay mở túi tài liệu.



Túi tài liệu như vậy cũng không phải lần đầu nhận được, công ty lớn rồi thì vấn đề gì cũng có, các loại người muốn nói chuyện ngầm gì đó đều gửi đến những tài liệu kiểu như vậy để thuyết phục cô.



Lâm Nhược Khê chỉ coi đây là trò nhàm chán để thay đổi tâm trạng, lấy ra một tập tài liệu dầy trong đó.



Nhìn kỹ, Lâm Nhược Khê nhíu mi, đây là hồ sơ về một người, thường thường là nói về quá trình từng trải qua của một con người từ nhỏ đến lớn.



Lâm Nhược Khê lật giở trang đầu tiên, lúc nhìn thấy tấm ảnh cũ ở trang đầu tiên nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên khó che giấu, ánh mắt dán chặt vào bức ảnh đôi nam nữ ở trong hình không thể rời mắt khỏi.



Không cẩn thận, viên nếp đang ngậm trong miệng rơi xuống trang giấy, lúc này Lâm Nhược Khê mới hoàn hồn.



Một tay Lâm Nhược Khê vô thức đặt lên ngực như giữ cho trái tim đang tăng tốc, sắc môi nhợt nhạt, gương mặt như không có một tia máu nào, toàn thân thả lỏng, không cảm giác gì.



Bàn tay phải run rẩy như vừa phải dùng sức lực lớn lật giờ trang tiếp theo của tập tài liệu.



Trong phòng làm việc rộng lớn của Chủ tịch, Lâm Nhược khê cô độc ngồi trên ghế sopha mềm nhũn như một bóng ma.



Trong phòng khách biệt thự Hải Tân, bầu không khí lại đang ngưng đọng như đóng băng.



- Á!!!



Ngô Nguyệt đang được Lý Minh Hòa ôm trong lòng nhìn thấy có người cầm sung chĩa thẳng về phía hai người thần kinh vốn dĩ đã yếu lại gặp phải tình huống như vậy bèn hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.



Tiếng hét chói tai này làm Lý Minh Hòa kịp phản ứng lại, lúc đó lại bị một khẩu súng ngắm thẳng vào trán mình thì sợ đến thót tim.



- Đừng, đừng giết tôi.



Lý Minh Hòa rụt đầu, cũng không bận tâm đến người phụ nữ đang hôn mê trong lòng mình có nguy hiểm hay không mà chỉ luôn mồm cầu xin La Thúy San.



Hắn không phải không muốn phản kháng mà chính bản thân hắn cũng biết bản thân mình không phải đối thủ của người phụ nữ trước mặt nên trong tiềm thức không có bất kì ý niệm chống cự nào.



La Thúy San mở chốt bảo hiểm sung, một tiếng cạch vang lên.



- Ngươi chỉ là một đống bùn không trát được lên tường, cho ngươi cơ hội tốt như vậy lại đẩy Lâm Nhược Khê lên thêm một nấc mới. Nói thật nhà ngươi bây giờ chết rồi còn có giá hơn là sống, vậy thì đương nhiên ta sẽ không ngại tiễn ngươi một đoạn đường, dù sao thì ta nhìn thấy ngươi cũng thấy phiền…



Nói xong La Thúy San chậm rãi rờ cò súng, cô vốn dĩ không vội vã nhả đạn là vì muốn nhìn thấy ánh mắt Lý Minh Hòa biến đổi đến mức tuyệt vọng tột độ.



Đột nhiên, Lý Minh Hòa như nghĩ ra điều gì hét lớn:
- Cô ta không phải em họ tôi… Cô ta chỉ là con tiện nữ thứ nghiệt chủng đã phản bội lại gia tộc mà thôi. Tôi có ngày hôm nay đều do mẹ con cô ta hại, tôi sẽ không để cô ta được yên ổn, nhưng bây giờ tôi phải để sóng gió qua đi, đợi con tôi sinh ra rồi sẽ tìm cách ngóc đầu trở lại.



- Ha ha ha ha…



La Thúy San bật cười lớn, mỉa mai nhìn người đàn ông này:



- Tiết Minh Hòa, ngươi chấp nhận giống cha ngươi, là một kẻ thất bại. Cha ngươi còn tự biết mình, biết mình vô dụng nên ngoan ngoãn trốn ra nước ngoài, còn ngươi, rõ rang là không có bản lĩnh gì mà còn nói lớn. Chỉ dựa vào nhà ngươi thì sẽ không đấu lại được con tiện nữ kia cùng tên họ Dương.



Nói xong, La Thúy San lại nhấc súng ngắm vào Tiết Minh Hòa.



Tiết Minh Hòa hoảng hốt tột độ, toàn thân lạnh toát thất thanh nói:



- Cô…cô không phải đã nói là tha cho tôi rồi sao?



La Thúy San cười lạnh:



- Chỉ nói ngươi ngây thơ thì cả đời này cũng không đấu lại được với em họ ngươi. Đến trẻ con cũng biết là con dê thì không có quyền nói đến danh dự với con sói.



Tiết Minh Hòa mất hết can đảm trơ mắt nhìn ngón tay La Thúy San cong dần.



-Phập!!!



Một tiếng động vang lên, cánh cửa biệt thự bị người đứng bên ngoài đạp đổ. Bụi tung mù mịt.



Trong màn đêm hắc ám của bên ngoài, một bóng người hai tay đút túi thong thả đi vào.



Người tới đây chính là từ công ty quốc tế Ngọc Lôi, trong chớp mắt đã đến khu vực gần đây – Dương Thần.



Vốn dĩ từ trung tâm thành phố đến khu vực này, dựa vào bản lĩnh của Dương Thần cũng chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng số lượng biệt thự ở đây quá lớn, Eder cũng chỉ biết được phạm vi chung chung nên Dương Thần chỉ đành tự mình kiẻm tra từng ngôi biệt thự.



Lúc tìm thấy La Thúy San cùng Tiết Minh Hòa, Dương Thần mới đến bên ngoài biệt thự, đến khi vệ sĩ và cảnh vệ đều đã bị hạ bèn một cước đạp cửa xông vào.



- Hình như chưa đến muộn.



Dương Thần liếc mắt nhìn Ngô Nguyệt đang nằm trên sàn, rồi lại nhìn La Sắc Sắc nét mặt u ám cùng Tiết Minh Hòa đang trợn mắt há mồm rồi khẽ nhêch mép cười:



- Thủ tướng phu nhân gần đây xem ra cũng rảnh rỗi thật, trước kia mới chỉ gặp một lần ở Yên Kinh, bây giờ lại chạy vào khuấy đục nước Trung Hải, lại toàn làm những việc khiến tôi không thoải mái, hay là cô nghĩ rằng tôi không dám giết cô?