Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 718 : Ông đã hiểu lầm rồi
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Nghe những lời này người thân của An gia đang muốn bỏ đi đều tái mặt. Thậm chí có người ngất đi.
- Quân đội đến rồi? Xong rồi, xong rồi! Chắc chắn là lãnh đạo cấp trên không thể nhịn được nữa muốn hạ thủ An gia chúng ta.
Có người hét lên.
- Lão già chết tiệt kia, tự nhiên chạy làm gì, hại chúng ta bị liên lụy?!
Mấy người này hiển nhiên không biết. Khi An Tâm về nước suýt nữa bị người của bộ Quốc phòng đưa đi. Bọn họ có suy nghĩ rất kỳ lạ, chỉ cần An Tâm giao cổ phần, sẽ không việc gì. Khi chính quyền không hài lòng quả thực là hão huyền.
Mọi người đều ồn ào, ai cũng hoảng sợ. Cửa chính bên ngoài đã mở, mười mấy tên lính súng vác vai, đạn lên nòng xếp hai hàng thẳng tắp hai bên. Nghiễm nhiên là có lãnh đạo quân đội muốn đến.
Một ngôi nhà to như vậy lập tức bị súng ống làm cho không khí lạnh bao trùm. Không khí xơ xác tiêu điều làm đám người hầu đều chạy xa không dám nhìn.
Vẻ mặt Dương Thần không hề thay đổi. Quân khu Giang Nam? Đại khái hắn cũng biết ai đến đây. Tuy rằng không có gì, nhưng cũng hơi bực dọc.
Dù sao tiếp xúc với Quách Tuyết Hoa nên An Tâm có hiểu biết một chút về bối cảnh của Dương Thần. Lúc này thấy Dương Thần mất tự nhiên lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Lo lắng nép mình bên cạnh Dương Thần, cũng rất rối rắm. Nếu quả thật nhân vật kia đến đây, cô không biết phải đối mặt như thế nào. Vừa không tiện thất lễ vừa không thể để người yêu không vui.
Một lát sau, một người đàn ông cao to mặc quân phục màu xanh lục với hai cận vệ đi oai vệ bước vào cửa lớn.
Ánh mắt Dương Phá Quân nhìn có chút tức giận. Như có một chùm mây đen bao phủ, làm cho người ta không biết khi nào sẽ mưa to tầm tã.
Vừa ngẩng đầu, Dương Phá Quân đã đụng ngay ánh mắt của Dương Thần. Hai người đều không lên tiếng nói chuyện, nhưng đều hiểu ý tứ trong mắt nhau. Cũng không phải chỉ đơn giản là ác cảm.
Thật ra lần này đến An gia làm nhiệm vụ bắt người, không cần phải một tư lệnh quân khu như Dương Phá quân tự mình xuất thân. Dù sao An gia chỉ là một gia tộc kinh doanh, cho dù là có tiền cũng là thường dân thôi.
Nhưng, không ai ở bộ Quốc phòng không phẫn nộ là người được cử đi bắt đại tiểu thư An Tâm đều bị một người đàn ông đánh cho tan tác, lấy mất nửa mạng!
Bộ Quốc phòng sau khi phát hiện tình hình, theo dõi qua video và điều tra sâu đã tập trung vào thân phận của Dương Thần.
Qua phân tích tư liệu mà Cục An ninh quốc gia cung cấp, lãnh đạo Bộ Quốc phòng mới giật mình, không ngờ là trước đó nhà họ Dương đã thông báo hắn là trưởng tôn. Ngoài ra Cục An ninh quốc gia có lưu giữ một phần tư liệu về bối cảnh của Dương Thần, dặn ngàn vạn lần không nên dùng động tác mạnh, phải nghĩ cách đàm phán. Nói cách khác đừng để mất cả chì lẫn chài.
Bởi vậy, bộ Quốc phòng không ai dám nhận nhiệm vụ bắt người này. Dù sao làm không tốt sẽ đắc tội với nhà họ Dương, lại không hoàn thành nhiệm vụ.
Dương Thần nói.
Tướng quân Lư đã nghiên cứu tư liệu về Dương Thần. Đương nhiên biết Dương Thần nói như vậy không phải là ăn nói bừa bãi. Tùy rằng cảm thấy không thể tin nổi nhưng nghe Dương Thần vẫn nói:
- Tôi nghĩ ông đã hiểu lầm, tôi cũng không phải là người có tình yêu nước cao cả như vậy.
Dương Thần khẽ cười.
- Tôi từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, đất nước, dân tộc đối với tôi mà nói cũng không có ảnh hưởng nhiều. Sở dĩ tôi đi bắt ông ta vì để trao đổi với các ông. Những việc ông ta làm khiến cho rất nhiều người liên lụy. Quan trọng hơn là, con gái ông ta là người phụ nữ của tôi. Ông ta làm cho cô ấy hiện giờ rất khổ sở. Tôi không thể để ông ta sống thoải mái.
Tướng quân Lư cũng không biết vẻ mặt như thế nào, trầm ngâm một lát mới nói:
- Dù thế nào, cậu tự nguyên ra tay, tôi tạm thời tin tưởng cậu. Nhưng ít nhất phải hạn chế trong một khoảng thời gian, chúng tôi không có nhiều thời gian.
- Rạng sáng mai.
Dương Thần nhanh chóng đáp.
Tướng quân Lư nghi ngờ nói:
- Cậu… cậu lặp lại lần nữa.
- Tôi nói, trước rạng sáng ngày mai. Tôi sẽ đem ông ta đến Trung Hải giao cho bộ quốc phòng. Tôi hứa.
Dương Thần nói.
Tướng quân Lư hiển nhiên là hơi ngạc nhiên, do dự một chút, có phải là thằng nhóc này lừa mình không. Trước rạng sáng, đó không phải là chỉ còn ba tiếng nữa sao? Nếu anh ta đã lên máy bay thì có thể bay đến Châu Úc rồi. Nhưng có lẽ điều này là không thể, hắn không có lý do lừa mình.
Dù sao cũng là mấy tiếng. Tướng quân Lư cắn răng nói một câu:
- Tốt, tôi đồng ý với cậu. Để tư lệnh Dương giám sát, người bắt xong cậu cũng giao cho ông ta. Nếu bắt được ông ta về nước, mọi việc sẽ xong.