Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 74 : Vị khách không muốn gặp

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Thực ra, từ lúc Dương Thần bước vào cửa, Lâm Nhược Khê đã chú ý đến. Bởi vì, còn trẻ nhưng đã phải gánh vác trọng trách của công ty mà bà nội giao phó, vì vậy thường quên ăn quên ngủ, lo lắng bộn bề cho công việc, điện thoại mở máy liên tục 24h, giấc ngủ của Lâm Nhược Khê cũng không được sâu.



Cử chỉ ân cần dịu dàng của Dương Thần khiến cô không muốn tỉnh dậy. Cô không biết phải đối mặt như thế nào với sự chăm sóc chu đáo của người đàn ông này, nhưng lại cảm thấy cứ giả vờ ngủ như vậy cũng không ổn, chính bản thân cuối cùng vẫn phải đối mặt với tất cả những thứ này.



- Ây, làm em thức giấc rồi.



Dương Thần định thần lại, không biết làm thế nào, cử chỉ đã nhẹ nhàng như vậy rồi, không ngờ vẫn làm cô tỉnh giấc.



Lâm Nhược Khê lẳng lặng nhìn Dương Thần một hồi, chớp mắt vài cái, nhẹ nhàng hỏi:



- Thiện Ny mời anh ăn cơm đấy, cô ấy thế nào rồi?



- Cái gì thế nào?



Dương Thần buồn bực. Tại sao câu nói đầu tiên lại là Mạc Thiện Ny.



- Cô ấy hôm nay tâm trạng không được tốt cho lắm.



Lâm Nhược Khê nói.



- Đương nhiên sẽ không tốt.



Dương Thần ngồi ở chiếc ghế cạnh giường nói:



- Bị trói buộc, tâm trạng còn có thể vui được nữa sao?



- Đấy là chuyện khác.



Lâm Nhược Khê khẳng định.



Dương Thần nhíu mày, nhớ lại khi ăn cơm Mạc Thiện Ny có nhận một cuộc điện thoại.



- Là chuyện trong nhà cô ấy?



- Anh chỉ biết cô ấy có người nhà đến, tâm trạng cô ấy không tốt.



- Chính xác là không tốt, nhưng hiện tại chắc là không sao.



Dương Thần sẽ không nói trước mặt vợ rằng “ Bởi vì tôi - người chồng của em đã ôm cô ấy”, cho dù người phụ nữ lạnh lùng này không để ý gì cả.



Sau khi Lâm Nhược Khê “Ừ” một tiếng, lại nhắm mắt lại, tỏ ý rất rõ ràng rằng “Em muốn đi ngủ, anh đi đi.”
- Đương nhiên rồi, Thái cục trưởng, mời!



Sau khi cùng Thái Nghiên đi đến cửa sau, Dương Thần tính toán tìm một cái cớ để trốn, nhưng Thái Nghiên lại gọi hắn lại, nói thẳng vào vấn đề:



- Dương Thần, tôi muốn hỏi anh một câu.



- Thái cục trưởng muốn điều tra người bị tình nghi sao?



Dương Thần cười miễn cưỡng.



Sắc mặt Thái Nghiên nghiêm nghị, không giống nói đùa:



- Đúng thì thế nào. Buổi tối hôm đó, việc Trần Công Quán nhà Trần Đức Hải là do anh làm?



- Trần Đức Hải? Trần Công Quán, là cái gì vậy?



Dương Thần một mực phủ nhận, làm bộ như không biết.



- Không cần giả bộ. Hôm đó, thời điểm anh đi qua đấy vừa khớp với thời điểm rời khỏi sau khi gây án. Hơn nữa, dựa vào báo cáo của trinh sát viên cục chúng tôi, diện mạo của hung thủ giết người thậm chí giống hệt anh.



- Cục trưởng Thái, tôi hoàn toàn không biết cô đang nói cái gì?



Dương Thần buông lỏng.



- Cô nói phải có chứng cớ. Tôi là một công dân tốt tuân theo pháp luật.



Thái Nghiên hừ một tiếng:



- Đừng có đánh trống lảng nữa. Anh không thừa nhận cũng không sao, sẽ có một ngày tôi tìm ra chứng cớ tiễn anh vào nhà giam. Còn về việc tại sao anh kết hôn với Lâm Nhược Khê, tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng. Nếu như anh dám làm việc gì quá đáng với Nhược Khê thì hãy cẩn thận cái đầu của anh đấy, cho dù tôi không xử lý anh, nếu như anh làm hại đến Nhược Khê thì ngay cả chết, nhất định anh cũng không biết chết thế nào đâu.



Dương Thần nuốt cái ực, khoan thai cười nói:



- Không cần phải nói quá việc lấy vợ lại khủng khiếp như vậy chứ. Tôi thừa nhận vợ tôi xinh đẹp hơn những người khác, nhưng ai bảo tâm hồn tôi lại hiền lành tốt bụng chứ.



- Không biết xấu hổ.



Thái Nghiên trừng mắt nhìn Dương Thần, xoay người bước nhanh bỏ đi.



Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, lo lắng sau này làm thế nào nhờ vả được nữ cảnh sát xinh đẹp này. Từ từ bước trở lại phòng bệnh định chào tạm biệt Lâm Nhược Khê, nhưng vừa mới bước vào cửa, liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng yêu.