Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 750 : Luân lý đạo đức mơ hồ

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


Và dứt lời, ở bãi xe bên ngoài căn nhà một chiếc Cadillac Escalade màu trắng chậm rãi dừng lại ngay ngắn đúng theo phong cách thanh lịch trang nhã của Cadillac.



Loại siêu xe động cơ V8 6.2 này rất khó gặp ở Hoa Hạ, nhưng ở Mỹ nơi sản xuất ra nó thì rất rẻ chỉ trên dưới một trăm nghìn USD.



Bước từ trên xe xuống đầu tiên là hai gã đàn ông đeo kính đen, cửa xe mở ra tiếp sau đó là một người đàn ông trung niên thấp người đầu hói, người đàn ông này vừa bước xuống xe thì khiêm tốn gập mình mời người ngồi sau xuống xe.



Người xuống xe không phải ai khác mà chính là Poseidon trên mình mặc đồ hải quân.



Poseidon đi thẳng đến cửa, liếc mắt nhìn Christine coi như là lịch sự chào hỏi chủ nhà.



Christine ánh mắt tức giận thoáng nhìn, nhường chỗ cho hắn vào nhà.



Hai gã vệ sỹ đứng ngoài cửa, Poseidon mang theo gã đầu hói vào đi thẳng đến bên bàn ăn nhìn Dương Thần vẫn đang ngồi gặm bánh mỳ mới từ từ ngồi xuống.



- Êy, ta bảo lão già rồi, đổi nghề cũng nhanh thật đấy, sao hôm qua vẫn là đầu bếp Hawaii mà hôm nay đã trở thành quân nhân hải quân Mỹ rồi?



Dương Thần cười ha hả.



Poseidon mặt không cảm xúc nói:



- Dương Thần, tên ta là Prandelli, là thượng tướng danh dự hải quân Mỹ, hôm nay ta tới không phải đùa với ngươi mà chỉ muốn kết thúc chuyện này.



Người đàn ông trung niên hói đầu khiêm tốn nói:



- Vị này chắc chính là Minh vương các hạ, tôi là cục trưởng đương nhiệm của cục điều tra liên bang, Robert Muller, rất vinh hạnh thay mặt FBI đến để biểu đạt sự kính trọng đối với ngài…



- Đừng nhiều lời, có gì nói nhanh đi.



Dương Thần thiếu kiên nhẫn nói.



Robert cười mị dân nói:



- Là thế này, vì tướng quân Prandelli đã chứng thực, ngài không phải là ác nhân đã ra tay với hạm đội của chúng tôi, chúng tôi rất lấy làm tiếc và xin lỗi vì đã nghi ngờ ngài gây nên mâu thuẫn khó xử cho hai nước. Vì vậy tôi đến để xin ngài thứ lỗi.



Christine ở một bên hừ một tiếng:



- Dương Thần đã thành ra như vậy, xin lỗi có ích lợi gì?



Robert hơi ngượng ngùng cười gượng:



- Thưa cô Christine, tôi biết sự việc này do chúng tôi đã sơ suất, nhưng chúng tôi chỉ là người thường, thực sự là còn nhiều điều nhận thức không được rõ ràng, nên xin cô bớt giận.


- Việc gì?



- Tiền.



- Cái gì?



- Anh nói tiền, vay tiền.



Dương Thần nói vẻ đáng thương.



Vốn tưởng người đàn ông này sẽ thao thao nói đến hồi kết, thế mà bỗng nhiên lại là vay tiền.



Christine thở dài để cho mình bình tĩnh lại rồi hỏi:



- Sao phải vay tiền?



- Đương nhiên là vì hiện giờ trên người anh không có tiền.



Dương Thần như một tên ngốc nhìn cô gái dung mạo tuyệt thế trước mặt.



Christine lại một lần nữa ngẩn người, hai má lúm đồng tiền khẽ ửng hồng nói:



- Em, ý em là, anh vay tiền làm gì?



- Ha ha…



Dương Thần cười ngượng ngùng.



- Anh muốn đi mua ít quà đem về tặng bà xã với các cô ấy, như thế trong lòng sẽ bớt áy náy đôi chút…



Christine nghiến răng trừng mắt nhìn hắn.



- Không có! Nếu anh cần tiền đi tìm thủ hạ của mình mà hỏi, để cho anh ở đây lại còn lấy tiền của em đi mua quà cho người phụ nữ của anh? Quên đi.



Cuối cùng, Christine cũng không ở lại lâu, cô đeo kính râm lên rồi bước ra ngoài.



- Chẳng nghĩa khí gì cả.



Dương Thần chán nản lắc đầu, nghĩ một chút rồi vội vội vàng vàng chạy tới nhà bếp hỏi Shary vẫn còn đang trong trạng thái kích động chìa khóa xe rồi chạy thẳng đến garage của ngôi nhà.



Chẳng bao lâu sau, một chiếc Porsche 911 GT màu lam hình dạng giống như mũi tên nhọn phóng ra đường hướng về phía chân núi…