Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 754 : Hồ nước xuân bình lặng

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


- Chỉ Tình... Chỉ Tình... Rượu của em uống ngon thật...



Dương Thần nói mê than thở, từ từ nhắm hai mắt nói:



- Cái đầu của anh rất choáng... Cơ thể rất nóng... cơ thể em thật mát mẻ... ô, để anh ôm một cái...



- Anh... anh như thế nào có thể...



Tiêu Chỉ Tình hoàn toàn không dám tin.



Dương Thần không ngờ không hoàn toàn hôn mê. Chính mình hẳn là không bỏ sai “thuốc” được, chẳng lẽ sau khi đặt vào tủ lạnh,… Hiệu quả của thuốc bị giảm xuống?



Không rảnh để tự hỏi, Tiêu Chỉ Tình ra sức vùng vẫy khỏi cánh tay Dương Thần. Giãy ra, nhưng cánh tay Dương Thần kiên cố như thép. Cho dù muốn đem chân rút ra, không gian đều không đủ.



- Quái, khí lực ác nhân này như thế nào lớn như vậy.



Tiêu Chỉ Tình trong mắt hiện lên một tia mãnh liệt, đều bị sàm sỡ nhiều như vậy.



Tìm về một chút cũng là nên, nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh nói:



- Được, ngươi không buông ra, cho dù trúng “như mộng lệnh” đều ngủ như chết.



Ta đây cho ngươi tiếp một chút “thập hương nhuyễn cốt tán”, xem ngươi còn có sức làm mấy chuyện xấu hay không!



Nói xong, Tiêu Chỉ Tình đem cameras đặt lên tủ đầu giường.



Kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một lọ gốm bình thường. Một lọ thuốc nhỏ, đem miệng bình cẩn thận để sát vào miệng mũi Dương Thần.



Khi miệng bình đặt trước mũi Dương Thần, Tiêu Chỉ Tình lập tức nở chiếc nút đậy, còn cố ý để gần sát mũi Dương Thần.



- Cái đầu ngươi vừa háo sắc lại ngu như heo, thế này xem ngươi còn có sức lực ôm lấy ta hay không.



Tiêu Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng, đem cái chai thu lại đậy nắp. Đứng lên nhét về ngăn kéo.



Khi nữ nhân nghĩ rằng đã thu phục xong hắn, có thể thoải mái từ trong tay Dương Thần thoát thân, lại bỗng nhiên phát hiện, hai vai Dương Thần không ngờ vẫn ôm chặt chính mình!?



Tiêu Chỉ Tình lộ ra thần sắc khó có thể tin. Giương đôi mắt đẹp như nước hồ, cúi đầu nhìn nam tử trên giường, cũng ngẩn người ra!



Bởi vì, giờ này khắc này, Dương Thần dĩ nhiên mặt mang thâm ý ngẩng đầu lên, đối với cô lộ ra một tia cười khó có thể tin được.



- Chỉ Tình muội, em cũng thật nhẫn tâm, tôi Dương Thần tín nhiệm em như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt, liền bỏ tiền bỏ sức cho em. Vung tiền như rác, thực chất cái gì cũng chưa được, em phái người lấy súng uy hiếp anh, anh đã bỏ qua, như thế nào còn muốn hạ độc anh, chậc chậc... Anh có thể nghe thấy được, “thập hương nhuyễn cốt tán”. Độc dược này hình như rất lợi hại, em không phải muốn đem anh biến thành tàn phế đấy chứ?



Dương Thần nói đến đây, vẻ mặt rất thương tâm.



- Không... Không thể.




Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên lạnh lùng diễm lệ cười, trêu tức nhìn Dương Thần:



- Xem ra ngươi thật sự không là bọn họ phái tới. Nếu không ngươi cũng sẽ không vội vã muốn chết như vậy.



Dương Thần cười ha hả nói:



- Nếu nói hiện tại có chuyện gì có thể khiến anh dừng tay, thì phải là bà xã anh tới đây trừng mắt nhìn anh một cái. Nếu không, cho dù em có quen biết cao thủ lợi hại như thế nào đi nữa, anh cũng lười phản ứng.



- Có vợ con còn ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, nam nhân quả nhiên không một thứ tốt.



Tiêu Chỉ Tình càng phát ra ánh mắt khinh miệt nhìn hắn.



Dương Thần có chút ngượng ngùng gãi đầu.



- Ha hả, giống như em nói, anh vì trong lòng nhớ bà xã bảo bối, hôm nay mới đi phòng đấu giá mua chút lễ vật mang về nước, ai khiến em quấy rối hồ nước xuân đang bình lặng kia, là em làm hại anh, nhanh như vậy liền làm chuyện xấu, thật có lỗi...



- Nhát như chuột, còn trốn tránh trách nhiệm đùn đẩy cho một người đàn bà như ta.



Tiêu Chỉ Tình khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi.



- Ngươi cần là thân thể của ta, cứ việc lấy, nhưng tôi nói cho ngươi biết trước, ngươi sẽ chết như thế nào cũng không biết.



Dương Thần nhìn nữ nhân buông tha không chống cự nữa, rồi lại chờ xem kịch vui. Bộ dáng, than thở vài tiếng, từ ánh mắt đến khuôn mặt nữ nhân. Nhắm thẳng cẩn thận nhìn quét trong chốc lát.



Dần dần, Dương Thần trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc,



- A, việc lạ... Chỉ Tình tiểu thư, thân thể em làm sao lại có những chất độc chết người?



Không đúng a, những chất độc này có thể giết chết cả trăm người đấy, vậy mà em lại vô sự không sao, chuyện này là thế nào vậy…?



Tiêu Chỉ Tình quay đầu lại, ánh mắt sắc bén giống như dao băng.



- Ngươi... Ngươi làm sao mà biết được?



- Bị em nói khá hù người, anh đương nhiên là được nhìn thấy được huyền cơ.



Dương Thần bĩu môi nói.



- Ngươi nhìn thấy... Ngươi nhìn thấy được?



Tiêu Chỉ Tình trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một tia ngưng trọng, run giọng hỏi:



-Ngươi... Rốt cuộc là ai!?