Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 756 : Tha thứ cho anh

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


Dương Thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi lọt vào tai Tiêu Chỉ Tình, giống như sét đánh trời quang, trong lúc nhất thời, cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng bí hiểm.



- Anh rốt cuộc là người như thế nào? Đối với hàn độc của tôi cho dù là các trưởng lão cũng phải bó tay, anh làm sao có thể nhẹ nhàng giải trừ độc tố như vậy..



Dương Thần không cho là như vậy nói:



- Cái gì mà trưởng lão, tôi không biết, thực ra… cũng không phải hoàn toàn giải trừ được hàn độc trong người, hàn độc trong người của cô không phải đến từ bên ngoài, mà là Tiên Thiên hàn độc do kinh mạch trong người cô phát ra, tôi cũng chỉ có thể giải trừ hàn độc tích tụ trong người cô, sau đó dùng chút biện pháp, bảo vệ kinh mạch của cô. Nếu như trước kia, tôi đúng là không thể trị được, nhưng hiện tại có thể giúp cô áp chế hàn độc, không để bị hàn độc ăn mòn, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, trong vòng năm mươi năm, hàn độc trong người cô sẽ không bị phát tác.



- Năm mươi năm?



Tiêu Chỉ Tình mở to mắt hỏi.



- Sao, chê ít à? Biết tự vừa lòng đi, cũng may cô gặp được tôi, người khác chưa chắc đã có biện pháp, thực ra cũng có thể đoán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ cô chết rồi cũng sẽ không có vấn đề gì cả.



Dương Thần bĩu môi nói.



- Chúng ta cũng coi như có một đoạn nhân duyên. Cô muốn hại tôi xấu mặt, đòi bồi tiền, tôi cũng đã lấy đi sự trinh tiết của cô, nhưng lại giúp cô chữa bệnh, tôi cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ cô rồi.



Tiêu Chỉ Tình ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là lẩm bẩm nói:



- Anh có thể áp chế được Cửu Âm Huyền Mạch trong người tôi…làm sao có thể…



- Ồ, hóa ra mạch cổ quái đó, gọi là “ Cửu Âm Huyền Mạch”, quả thật đủ âm, xem ra những chất độc trong cơ thể cô, cũng là vì lấy độc trị độc, mà truyền vào cơ thể cô.



Dương Thần cười cười lắc đầu:



- Cách này, thật đúng là tàn nhẫn.



Tiêu Chỉ Tình nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia oán độc mãnh liệt, tàn độc giống như muốn ăn thịt người.



- Đúng vậy, đúng là tàn nhẫn…



Dương Thần cũng không để ý, hắn cũng không muốn quan tâm xem người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, đi thẳng vào phòng tắm, vui vẻ cả buổi chiều, bụng cảm thấy đói, muốn đi tắm một chút sau đó đến chỗ Christine ăn cơm.



Tiêu Chỉ Tình thấy hắn đi vào phòng tắm, mới từ từ nghĩ lại, lặng lẽ một mình nằm trên giường, ngoảnh đầu nhìn khăn trải giường, nhìn thấy những dấu tích hỗn độn đó, hai má lúm đồng tiền nổi lên chút phớt hồng.



Đây đúng là một giấc mộng, chính mình cứ nghĩ rằng giống như các vụ bình thường khác, nhưng không ngờ không những bị bắt, còn bị mất lần đầu tiên cho gã đàn ông xa lạ này.




-Vâng, nhưng… chủ nhân, vì sao cứ kề cà không để chúng tôi đưa phu nhân trở về, hơn nữa, tên què kia cũng là một trong những tên cần phải giết…



Ninh Quang Diệu trong mắt hiện lên vẻ đau xót và tàn nhẫn, cuối cùng, biến thành quả quyết, nói:



- Phu nhân…đã không còn là phu nhân của nhà họ Ninh nữa rồi…



- Hả?



Gã mặc vest nghi hoặc ngẩng đầu lên, có chút không hiểu.



- Tìm cơ hội, đem phu nhân và gã què kia đưa đến Yến Kinh, nhớ phải âm thầm một chút, không được để cho bất cứ người dân nào phát hiện, nếu có bất cứ sơ xuất nào, thì đừng có sống sót đến gặp tôi.



Ninh Quang Diệu âm trầm nói.



Gã mặc đồ vest dường như cũng hiểu ra vấn đề, trong mắt hiện lên một vẻ sợ hãi và bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng, vẫn là chắc nịch gật đầu:



- Chủ nhân yên tâm, vì nhà họ Ninh, cho dù đầu rơi máu chảy cũng đáng.



- Ừm, tôi biết lòng trung thành của các người, việc này liên quan đến vinh quang trăm năm của nhà họ Ninh, chỉ có thể để người của chúng ta xử lý. Nhớ, không được để đại thiếu gia biết.



Ninh Quang Diệu trịnh trọng dặn dò.



Gã mặc đồ vest hiểu ý, thấy Ninh Quang Diệu không còn gì muốn nói, cũng lặng lẽ lui ra.



Đợi cho cánh cửa đóng lại, Ninh Quang Diệu bước đến gần chiếc bàn, cúi đầu nhìn về phía bức ảnh ở trên bàn.



Trong ảnh, là một đôi vợ chồng tươi cười, chính mình và La Thúy San.



Ninh Quang Diệu mặt hiện vẻ bi thương, xen lẫn với giận dữ, uất ức cười:



- Thúy San, tha thứ cho anh.



“Bốp!”



Đập mạnh một cái xuống mặt bàn, mặt bàn nát vụn!