Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 767 : Chết rồi?

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


Đôi lông mày xanh đen của Christine nheo lại, không hài lòng nói:



- Anh còn trốn tránh em sao? Không muốn em đưa đi thì cứ nói thẳng ra.



- Không phải vậy.



Dương Thần vội cười giải thích, nói:



- Là vì ngày mồng 7 là ngày thi đại học ở Hoa Hạ, Trinh Tú mà anh đã một tay đưa về cũng tham gia kỳ thi này nên làm sao anh có thể đi nước ngoài du lịch thế này được. Kiểu gì cũng phải đến trường thi cổ vũ tinh thần cho con bé. Chẳng may con bé lại oán hận anh thì sao có thể thi đậu được. Nhược Khê nhất định sẽ phản ứng lại bằng cách chiến tranh lạnh với anh, không thể đùa giỡn được.



Christine nhìn hắn một cách kỳ lạ:



- Xem ra, anh quả thực đã biến thành người đàn ông của gia đình rồi. Không chỉ có nhớ tới ngày thi của cô em không thân thích mà còn ngay lập tức đề phòng để không khiến cho bà xã giận dữ… Nếu Cao Thiên Nguyên và Blue Storm mà biết được thì chắc sẽ tức chết đi được ấy chứ.



Mặt Dương Thần bỗng mất vẻ tự nhiên nói:



- Điều này có nghĩa là khen anh có trách nhiệm với gia đình hay trách anh sợ bà xã đây?



- Nghĩ chệch hướng rồi!



Christine hừ nhẹ nói.



Khóe miệng Dương Thần giật giật, nhất thời không nói gì để chống đỡ.



- Đúng rồi, anh còn đặt vé máy bay nữa làm gì chứ? Sao không đi thẳng về luôn.



Christine hỏi đầy khó hiểu.



Dương Thần gãi gãi đầu, không dám đối diện với người phụ nữ này, cười khoan thai nói:



- Đấy không phải là điều đáng lo… chẳng lẽ lại gửi đến đây một chiếc phản lực sao… Bình thường có thể không cần huy động lực lượng, làm một người bình thường cũng tốt.



Lúc này, Christine còn chẳng thèm nhìn cái tên này nữa:



- Được rồi, vé máy bay và hộ chiếu em sẽ cho người đi chuẩn bị cho anh. Anh mau rời khỏi đây đi, bây giờ nhìn thấy anh em chỉ thấy đau đầu thôi.



Dương Thần hơi oan ức, than thở mấy câu, trong lòng nghĩ thầm dù sấm sét có đánh xuống thì cũng không ở bên cạnh cô. Cô đương nhiên là sẽ thoải mái nhưng bản thân đã muốn đi ngay lên lầu chờ trời sáng để xuất phát trở về Trung Hải.



Trong gió đêm gào thét, chỉ còn lại một mình Christine, đứng một mình cô đơn trong sân, nhìn lên bầu trời đầy mây, thở dài.




- Đại thiếu gia, người phụ nữ này đã chết rồi. Chúng ta mất nhiều công sức như vậy mới có thể đánh tráo được thi thể này đem về đây có thực sự cần thiết không ạ?



Một gã mặc áo dài trắng khác đứng ở phía sau, đứng tách biệt với người kia, nói đầy nghi hoặc.



Nếu La Thúy San lúc này mà còn sống, hay là tỉnh lại thì tất nhiên có thể biết được cái tên này trước đây là một trong hai người đàn ông mặc áo dài trắng đưa thuốc cho cô ta.



Người này là Nghiêm Bất Vấn mà trước đây đã bị một người phụ nữ đánh nát cả hai chân, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể phục hồi lại được như ban đầu. Đúng là kỳ tích.



Khẽ cười nhạo, Nghiêm Bất Vấn nói:



-Ai nói với ngươi như vậy, người phụ nữ này đã chết rồi?



Tên kia ngẩn ra



- Lẽ nào… đại thiếu gia có thể cứu sống cô ta? Nhưng tim cô ta đã ngừng đập mấy giờ rồi… rõ ràng là não đã chết rồi, sao cứu lại được nữa…



Nghiêm Bất Vấn kéo ra một ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt La Thúy San, cười lạnh lùng nói:



- Trong thế giới của Nghiêm Bất Vấn tôi, cho dù chỉ còn lại một bộ óc, cũng không gọi là chết, chỉ còn lại một tế bào cũng không gọi là biến mất… Huống hồ, người này, cơ thể vẫn còn toàn vẹn thế này…



Nghe thấy những lời bí ẩn như vậy, cả người tên kia run lên bần bật, ngoài miệng vẫn miễn cưỡng nói:



- Đại thiếu gia quả nhiên không phải là những người nhỏ bé như chúng tôi. Là tiểu nhân đã lắm miệng rồi.



Nghiêm Bất Vấn hấp háy mắt, quay đầu lại hỏi:



- Dương Liệt đã đi giải quyết mấy việc mà tôi nhờ chưa?



Người đàn ông kia gật đầu, vội hỏi:



- Người dưới vừa báo về là Dương Liệt đã đi tìm Ninh Quốc Đống. Bây giờ khi Ninh Quốc Đống biết mẹ hắn đã chết, đối diện với cảnh tượng đó chúng tôi không ngừng lau nước mắt. Theo tính toán thì kiểu gì cũng phải tới ngày mai mới qua đây.



- Nếu như vậy thì các ngươi hãy làm lạnh cái thi thể này trước và ngày mai khi Ninh Quốc Đống đến đây, ta sẽ để cho mẹ con hắn gặp nhau…



Nghiêm Bất Vấn mở miệng nói, các cơ mặt vẹo vọ trông như ác quỷ.



Người đàn ông đứng ở một bên, toàn thân run lên, vội vàng làm theo…