Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 795 : Nhắm mắt lái máy bay

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


Lời nói của Dương Thần hơi hống hách, có chút không tốt, nhưng là đương nhiên.



Lâm Nhược Khê khẽ cắn môi hồng, trong xe mờ tối nhìn Dương Thần hỏi:



- Anh có thể nhắm mắt lái xe được không?



- Cái gì?



- Chính là không cần nhìn đường, liệu có gây tai nạn không?



Lâm Nhược Khê giải thích.



Dương Thần không hiểu gì cả, những lời nói thâm tình của mình chẳng lẽ không nên nhỏ vài giọt nước mắt sao, chẳng nể mặt mình gì cả.



Nhưng hắn vẫn lắc đầu nói:



- Không, đừng nói lái xe, nhắm mắt lái máy bay cũng không vấn đề gì.



- Vậy là tốt rồi…



Không đợi Dương Thần phản ứng lại đây rốt cuộc xảy ra cái gì, Lâm Nhược Khê bỗng vươn người về phía hắn, toàn bộ nửa thân trên mềm mại đều chen lên người hắn, đôi tay vờn quanh ôm lấy cổ Dương Thần.



Một làn gió thơm ùa đến, Dương Thần cảm nhận được miệng mình được che lại bởi bờ môi lành lạnh, nhẵn nhụi, mềm mại như cánh hoa.



Một hương vị ngọt ngào, ẩm ướt tiến vào miệng chính mình.



Má hai người chạm vào nhau, có thể cảm nhận được nữ nhân e lệ nóng lên, nhưng sự nhiệt tình đột xuất đó có thể làm tan chảy trái tim người nào đó.



Dương Thần rốt cuộc đã hiểu vì sao lại hỏi mình có thể nhắm mắt lái xe hay không, bời vì trước mắt đã bị Lâm Nhược Khê che khuất, thậm chí đầu không nhìn được phía trước.



Nhưng thế thì đã sao?



Dương Thần một tay đỡ tay lái, một tay ôm vòng eo mảnh dẻ, hơi thô lỗ, bắt đầu đáp lại sự chủ động của Nhược Khê.



Hai cặp môi quấn lấy, Lâm Nhược Khê cả người đều mất hết khí lực, giống như một con búp bê vải mềm nhũn, bị Dương Thần hôn đến mức mê say…



Tiếng hôn môi và thở dốc vọng lên trong xe.



Lâm Nhược Khê không bao giờ biết có thể hôn lâu như vậy, Dương Thần cố ý thả chậm xe, cả nửa giờ sau, hôn đến tận lúc về nhà mới thôi.



Đợi đến cửa nhà, đôi mắt Lâm Nhược Khê ngập nước tràn đầy mê muội, sớm đã quên mất mình đang ở đâu, ngơ ngác nhìn Dương Thần, chỉ chu lên đôi môi như cánh hoa, thở gấp hơi thở nóng.



- Này, bà xã, chúng ta về nhà rồi.



Dương Thần nhìn người phụ nữ ngây ngô, có chút buồn cười, chính mình rước họa vào thân, để bị hôn đến kiệt sức thế này.



Lâm Nhược Khê mới hồi phục lại tinh thần, dùng trán đẩy đẩy cằm Dương Thần, bĩu miệng nói:
Ba người phụ nữ không hiểu, đều buồn bực đợi Dương Thần giải thích.



Dương Thần thản nhiên nói:



- Không nên xem trong phim hay trên ti vi chiếu, cảnh sát hình sự quốc tế không lợi hại đến thế, có thể đập tan các tổ chức tội phạm khắp thế giới, sau khi thành lập tổng bộ ở Pháp, bọn họ trở thành một tổ chức tình báo trung lập, nhiệm vụ của bọn họ là thông qua việc hợp tác với cảnh sát các nước, phối hợp chế tài và bắt giữ tội phạm.



Nói cách khác, cảnh sát hình sự quốc tế nhất định phải tôn trọng chủ quyền các quốc gia, bọn họ có thể hiệp trợ điều tra, nhưng nhất định phải thông qua cảnh sát địa phương để thực hiện nhiệm vụ, vì vậy, cảnh sát hình sự quốc tế chỉ phái một mình Vi Đình Hạo đến Trung Hải hiệp trợ, chủ yếu vẫn phải dựa vào cảnh sát Trung Hải như Nghiên Nghiên để bắt tội phạm.



Lâm Nhược Khê hơi tò mò hỏi:



- Sao anh lại biết rõ ràng vậy?



Dương Thần nhún vai:



- Nếu không phải bọn họ không cách nào đối phó anh, người bọn họ muốn bắt nhất chắc chắn là anh… anh đương nhiên biết tình hình bọn họ.



Câu trả lời này khiến Quách Tuyết Hoa và vú Vương không hiểu ra sao, nhưng Lâm Nhược Khê cũng chỉ thở dài thầm, thế giới của chồng mình, chính mình hiểu biết quá ít.



Nhưng mặc kệ, cho dù là người xấu tội ác tày trời, lấy chồng thì phải theo chồng.



Xem ti vi một lát, Lâm Nhược Khê thấy không còn sớm, định lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ, dù sao mai cũng phải đi làm.



Dương Thần thấy cô lên lầu, không nói gì đi theo lôi kéo:



- Đi theo anh.



Lâm Nhược Khê sửng sốt, nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt không khỏi đỏ lên…



Chẳng lẽ đêm nay muốn làm chuyện đó? Nhưng không phải anh ta nói phải chờ tới sau hôn lễ sao? Không phải đột nhiên đổi ý chứ…



Nghĩ đến đó, Lâm Nhược Khê vô tình bị Dương Thần kéo vào một căn phòng.



Lúc phát hiện Dương Thần đưa mình đến thư phòng chứ không phải phòng ngủ, Lâm Nhược Khê mới giật mình, là mình nghĩ linh tinh rồi, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, sợ bị lộ ra.



Dương Thần thì nghĩ chuyện quan trọng hơn,,không chú ý đến vẻ mặt của cô, đóng cửa lại xong, xoay người lại nói:



- Bảo bối Nhược Khê, từ mai trở đi, em phải bắt đầu rèn luyện.



- Hả?



Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, sự xấu hổ lúc nãy bay hết, mắt nhìn Dương Thần không hiểu gì.



- Anh nói em phải rèn luyện, tốt nhất là dậy sớm hơn, đi ra bờ sông hoặc công viên chạy bộ, giãn gân cốt, chắc em cũng không biết Thái cực quyền, tóm lại là luyện tập, mỗi ngày phải hít thở không khí trong lành, tranh thủ trong thời gian ngắn có thể tăng cường thể lực, tăng cao tinh khí.



Dương Thần nói thật.