Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 810 : Rất muốn hận anh
Ngày đăng: 14:09 19/04/20
Lấy đồ của mọi người để làm người tốt, Dương Thần với bộ dạng vô cùng keo kiệt, nếu để người khác nhìn thấy giá trị của hắn, tuyệt nhiên quai hàm sẽ rơi xuống đất.
Trời đất vàng vọt, trưởng lão trong bốn gian nhà cũng không biết nên trả lời như thế nào, vì vậy bầu không khí trở nên trầm lắng rất lâu, một trưởng lão mới nói:
- Dương thiếu gia, nếu đã xuất quan, nên nhanh chóng đi gặp cô bé kia đi, ba ngày nay, cô ấy mỏi mắt mong chờ rồi.
Dương Thần vừa nghe, cảm nhận được một chút, lập tức lặng yên, lắc đầu thở dài một tiếng, cũng không cần nhiều lời vô ích, nhún người một cái, bay đến phạm vi của lầu Vạn Quyển.
Đợi Dương Thần đi khỏi, tứ đạo hùng hồn chân khí vốn có vượt qua trung tâm lầu Vạn Quyển, phiến đá kia lại một lần nữa kép kín không cho gió luồn qua.
Trong rừng cách bên ngoài lầu Vạn Quyển vài trăm thước, Thái Ngưng tràn đầy sinh khí đứng ở đó, hướng về nhà đá yên tĩnh, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Mặc dù biết rằng người đàn ông đi vào không có gì nguy hiểm, nhưng không hiểu sao không muốn ở nơi này chờ đợi.
Đột nhiên, một bóng người từ chỗ lầu Vạn Quyển bay ra, vị trí hạ xuống cách trước mặt mình đứng không xa.
- Dài cổ ra để trông ngóng như vậy, đều trở thành “ Hòn vọng phu” rồi.
Dương Thần vừa cười,
vừa bước đến chỗ người phụ nữ.
Dung nhan thanh tú của Thái Ngưng trở nên vui vẻ.
- Thế nào mà ra sớm vậy, em nghĩ rằng cần đợi đến sáng mai đó.
Dương Thần tiến lên ôm vai người phụ nữ, hỏi:
- Tội gì phải đứng thẫn thờ ở đây, anh không có việc gì, anh mà không ra sớm, em phải chờ ở đây qua đêm sao?
Thái Ngưng nhấp mím môi, ngập ngừng nói:
- Em cũng không biết tại sao… Chính là không yên tâm…
Dương Thần giơ tay xoa lên hai má Thái Ngưng, cười bí hiểm hỏi:
- Tiểu thư Thái Ngưng, anh có thể hỏi em một việc được không?
- Cái gì…
- Em… Rốt cuộc là có thích anh không? Hay là… rất thích anh vậy? Hay là… vô cùng thích anh?
Dương Thần nghiêm mặt hỏi.
Thái Ngưng biết hắn đang trêu đùa cô, quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt hồng hồng không trả lời.
Dương Thần nhíu mày
Nhưng khi nói chuyện, sự tủi thân trong lòng lại dấy lên lần nữa, tự nhiên khóe mắt bắt đầu ươn ướt.
Lý Độn cười khẽ lắc đầu:
- Em không nói, cũng không sao cả, anh sẽ không bắt ép em, anh chỉ muốn em hiểu rằng, nếu em không thể giữ vững được, bờ vai của anh lúc nào cũng có thể cho em dựa vào.
- Anh điên rồi sao!?
Đường Tâm không kìm
nổi buột miệng chửi ầm lên:
- Có phải đầu của anh bị xe đụng phải!? Lý Độn, tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi và anh không thể có kết quả gì! Dù anh có ở bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không chọn anh! Tôi và anh căn bản không cùng một thế giới, rốt cục anh uống nhầm thuốc hay nghe không hiểu tiếng người!?
Lý Độn nói thẳng ra:
- Anh không nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ biết rằng, anh gặp em là tiếng sét ái tình, những ngày được nhìn thấy em càng nhiều, lại càng khó có thể kìm nén được tình yêu dành cho em, em có thể chán ghét anh, thậm chí hận anh, nhưng không thể phủ định được quyền hạn anh yêu em…
- Yêu?
Đường Tâm cười nhạo một tiếng, cất bước đi, đi đến bên cạnh cái bể ở bên ngoài khách sạn, nhìn những dòng nước tí tách không ngừng phun lên, lơ đãng nói:
- Tại sao tất cả mọi người đều hiểu được… Yêu? Mọi người đều nói à, yêu, vậy tình yêu kia rốt cuộc là cái gì vậy?
- Trên thế giới này, có lúc chỉ là sự trao đổi lợi ích, trung thành và phản bội, đơn giản chỉ là lợi ích nhiều và ít thôi… Yêu? Anh cũng đừng đùa giỡn một cách nhàm chán với tôi, nếu muốn đạt được cái gì đó từ người phụ nữ ngu xuẩn này như tôi, vậy thì đúng là rất xin lỗi, tôi không có cái gì có thể cho anh được.
Lý Độn yên lặng một lát, bước đến bên cạnh Đường Tâm, nói:
- Anh là một quân nhân, nói khó nghe một chút, là một người rất thô kệch, nếu em để anh báo cáo một loại súng nào đó, anh có thể nói ra năm sản xuất của nó, nhưng nếu em để anh nói ra ngón tay nào đeo nhẫn cưới, anh đều cần phải hỏi người khác trước, anh không biết trên thế giới này, người khác nghĩ như thế nào về chữ “yêu” này, nhưng anh tin rằng, anh yêu em…
Đường Tâm đột nhiên quay đầu, hỏi một cách trêu tức:
- Tốt thôi, đồ thô kệch kia, anh nói cho tôi biết, cách yêu của anh đối với tôi như thế nào?
Lý Độn bỗng nhiên giơ tay ôm lấy bờ vai mền mại của người phụ nữ, lớn tiếng nói:
- Tiểu thư Đường Tâm, tình yêu anh dành cho em, chính là đem tất cả sự khát khao của anh trao cho em, nhưng, bởi vì không thể trao cho em nhiều hơn nữa, anh cảm thấy rất ân hận…
Bên cạnh bể nước, động tác thô bạo của người đàn ông, những câu nói vang vang khiến người phụ nữ ngơ ngác không nói ra lời.
Sau một hồi, Đường Tâm quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn Lý Độn, giọng điệu thì thào:
- Tại sao anh lại ngốc như vậy… Tôi đã đủ ngốc rồi, nhưng tại sao ông trời lại còn phái anh đến bên cạnh tôi, Lý Độn… anh thật sự là người đàn ông ngốc nhất trên thế giới, tôi…tôi rất muốn hận anh…
Lý Độn nhẹ nhàng vuốt nhẹ bờ vai người phụ nữ, nhoẻn miệng, nhe răng ra cười.