Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 815 : Đội lính kỵ binh Lapland

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Nghe đến đó, Dương Thần trong mắt đã đùng đùng sát khí:



-Tốt nhất anh nên nói cho tôi biết, rốt cuộc người phụ nữ của tôi như thế nào…



Molins nuốt nước miếng rồi mới nói:



- Đó là lần đầu tiên Eydlin đi đến nơi xảy ra vụ nổ, để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ. May mắn thay có một số vị trí có thể ẩn nấp. Trước mắt thì ngoài những vết thương nhẹ của hai người thì cũng không có ảnh hưởng gì tới tính mạng. Nhưng bởi vì bị lở núi, nên một lượng lớn bùn đất và nham thạch đã bao phủ một khoảng rộng, khu vục mà cây đổ cũng che đi rất nhiều, chỉ một mình Eydlin thì không thể đi ra được. Trong tình hình đó cô ấy đã dùng thiết bị liên lạc không dây báo cho tôi biết.



Dương Thần cũng không đi qua Tuân Sơn nhưng có bản đồ ở trong đầu thì cũng có thể thu hẹp lại được phạm vi.



Nhưng vào lúc này, nếu lái xe đi tìm thì chắc chắn không thể kịp vì vậy nên nói:



- Molins, chuyện ở bên này tôi có thể tự giải quyết, anh cứ phái người xử lý tốt ở bên trong nhà ta. Mặt khác kiểm tra xem những chỗ xung quanh tôi xem rốt cuộc có thước nổ ở những chỗ khác hay không.



Dương Thần lo đối phương để áp chế mình mà không từ thủ đoạn mà đến cả những người phụ nữ khác cũng gài lại cho nên vẫn phải kiểm tra qua một lần.



Molins không dám kéo dài, liền đồng ý ngay.



Dương Thần tuy không muốn thực hiện mọi việc theo quy tắc thông thường nhưng những lúc nguy hiểm hoặc khi tính mạng Sắc Vi bị nguy hiểm, nếu ngoài thuốc nổ còn có những thủ đoạn khác thì Sắc Vi không thể phản kháng lại được. Như thế thì thật là nguy hiểm!



Vì vậy, Dương Thần chọn nơi mà không ai có thể thấy, thân thể chớp nhoáng, thoáng cái đã không thấy đâu rồi.



Tuân sơn cách đây cũng không phải là quá xa, đi xe thì mất khoảng mười phút. Đó là một cái đồi nhỏ cao khoảng 500m so với mặt nước biển, cây cối rậm rạp. Trước đây đã từng có không ít người leo lên đỉnh này luyện tập nhưng bởi vì do xây dựng lại công biên mất năm nay nên mọi người dần không tới nữa. Lại thêm vào việc Ủy ban nhân dân của thành phố này mấy năm nay khởi xướng việc bảo vệ môi trường, không cho mọi người sống xung quanh đây mở cửa hàng buôn bán. Điều ngoài ý muốn này làm ảnh hưởng tới tinh thần của mọi người nên nơi này giờ đây đã hoang vắng đi nhiều.



Sắc Vi nghe Dương Thần khuyên nhủ, phải chăm hít thở không khí trong lành. Trong khi luyện tập sẽ cảm nhận được hơi thở của tự nhiên, sẽ có lợi cho việc tu tâm dưỡng tính nên mới chọn nơi này làm chỗ để luyện tập.



Thật không ngờ, cái sự lựa chọn ấy đã mang đến cho cô những nguy cơ trước mắt.



Lúc này, vị trí sườn núi của Tuân Sơn trở thành một đống hỗn độn.



Khối đá và gò đất ở đây đã bị đổ sụp. Nhiều cây cối đã bị nổ vụn, đổ trên sườn núi.



Con đường nhỏ vốn để đi thông dưới chân núi lúc này đã bị vùi lấp.



Ngay ở phía rừng cây phía dưới, có một đám đàn ông mặc quần áo màu lần lượt chạy tới. Đa số những người đàn ông trong đó là những người da trắng, dáng người khôn ngô, màu mắt thì không giống nhau, cứ như là những người đến từ nhiều nơi trên thế giới.




- Ông xã… anh… anh mau xem Eydlin…



Sắc Vi nức nở nói không thành câu.



Do Sắc Vi được huấn luyện ở đội Hải Ưng nên cô biết Eydlin nhưng cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Eydlin vì bảo vệ cô mà hy sinh tính mạng mình để mạng sống cô được chu toàn.



Lúc mà cả khu núi bị oanh tạc, Sắc Vi bống mất hết can đảm, đột nhiên Eydlin xuất hiện, trong nháy mắt đẩy cô vào một cái hố nhỏ nên mới bị đất đá đập trúng vào người.



Có lẽ là như thế, Eydlin đã bị một tảng đá lớn đánh trúng bên ngoài.



Dương Thần nhanh chóng ngồi xuống, ôm lấy cơ thể yếu ớt của Eydlin trên người Sắc Vi. Đôi môi Eydlin trắng bệch, khóe miệng có vài vết máu, thở khó khăn nhưng cũng may là những chỗ khác vẫn còn rắn chắc nên không có gì quá đáng ngại lắm.



- Em làm khá lắm, cảm ơn em.



Dương Thần dịu dàng nói, khuôn mặt cười nhẹ nhàng.



Eydlin ướt sũng mồ hôi, khuôn mặt cũng lộ vẻ tươi cười:



- Tôi… có phải đã là… ân nhân của Minh Vương các hạ đó không?



- Có thể xem xét để em vinh dự về nghỉ hưu sớm rồi.



Dương Thần cười, vẫy tay đằng sau lưng Eydlin “hướng niệm dẫn xuất kinh” một cách mạnh mẽ khiến vết thương của Eydlin trong nháy mắt đã có thể cầm được máu.



Tiếp theo chỉ cần bổ sung thêm một chút dinh dưỡng là Eydlin có thể phục hồi lại được như cũ.



Sắc Vi thấy Eydlin không còn nguy hiểm nữa mới thở phào nhẹ nhóm, khuôn mặt thả lỏng hơn:



- Không sao là tốt rồi…



Sắc mặt của Dương Thần không được tốt cho lắm, hắn không ngờ tình hình lại như thế này, nếu hắn không trở về đúng lúc thì có thì có thể Sắc Vi đã chín phần chết một phần sống rồi. Xem ra cần phải tăng sự hoạt động của Hải Ưng ở Trung Hải ngay. Đương nhiên là bây giờ phải quét sạch lũ sâu bọ trước rồi mới tính sau.



Đang định hỏi Sắc Vi một việc thì điện thoại của Dương Thần vang lên. Dương Thần lấy ra thì thấy là của Molins gọi tới.