Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 818 : Câu cá

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Dương Thần dẫn theo Sắc Vi và một toán người đứng trên boong tàu, nhìn thấy người đó rất nhiều nhân vật lão làng trong Hồng Kinh hội đều thấy kinh sợ.



Người đó chính là người lãnh đạo vẻ vang của Tây Minh hội một thời, Tư Đồ Minh Trạch!



Nhìn thấy cha đẻ của mình, cũng chính là người xác nhận đã khởi xướng mọi chuyện về sau, vẻ mặt Sắc Vi rất phức tạp, trong mắt người đẹp ngoài vẻ sầu não còn có cả sự mông lung, dường như không sao hiểu nổi là vì đâu.



Rõ ràng là cha con, cô đã tha cho ông ấy một con đường sống, nhưng ngược lại, ông ấy nhất quyết đẩy cô đến chỗ chết, thậm chí... đến cái chết toàn thây cũng không được.



Khi chiếc thuyền của hai cha con song song cách nhau chừng mười mét, những tàu chiến của hội Bát Kỳ yên lặng rút lui giữ một khoảng cách nhất định, chắc hẳn lúc trước đã nhận được mệnh lệnh, không được phép can thiệp vào xung đột sắp xảy ra.



- Đoàng!



Trong đôi mắt nâu xám của Tư Đồ Minh Trạch không hề có chút sợ hãi hay khiếp đảm, tuy so với trước đây đã bớt đi nhiều vẻ hung ác, nhưng vẻ kiêu căng khinh mạn ấy thì vẫn luôn luôn không thay đổi.



Hai bên im lặng hồi lâu, vẫn là Tư Đồ Minh Trạch lên tiếng trước, ông ta cười nói;



- Thật không hổ là con gái ta, như thế mà vẫn có thể tồn tại được, thật chẳng ngờ rằng ta đã thua!



Sắc Vi hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông đang đứng trên boong tàu đối diện, cảm thấy còn xa lạ hơn so với lúc trước.



- Ông không nên quay trở về.



Tư Đồ Minh Trạch ngửa đầu cười lớn:



- Nếu ta sống ở cái nơi ma quỷ quanh năm suốt tháng lạnh lẽo kia thì hết nửa cuộc đời cuối cùng cũng không biết đến khi nào mới có thể hít thở cái hơi nóng của quê nhà nữa, cứ như thế mà chết dần chết mòn hay sao?



Các người đùa đấy ư? Cho dù khiên chống đạn của ta có bị thủng lỗ chỗ thì ta cũng quyết không làm con rùa rụt đầu!



- Rụt đầu đâu phải đã là rùa, mà vươn cổ chắc gì đã phải ba ba!



Dương Thần thản nhiên nói một câu, có chút châm chọc, nhẹ nhàng nhún người nhảy một cái.



Theo một đường quỹ tích, Dương Thần đã vượt qua khoảng cách mấy chục mét nhảy thẳng lên tàu chiến của đối phương.



Chuyện này đối với Dương Thần là điều hết sức bình thường, nhưng trong mắt những ngươi khác lại là điều vô cùng dị thường.



Tư Đồ Minh Trạch nhíu mày nói:



- Xem ra người mà ta thường ít xem trọng nhất là ngươi thì phải... Năng lực của ngươi đúng là vượt ngoài sự tưởng tượng của ta...



Dương Thần hờ hững nói:
Dương Thần tháo dây thừng, lắc người một cái rồi bước đến phía sau chỗ Tư Đồ Minh Trạch, bước lên bước xuống vài bước rồi trói người ông ta lại.



Tư Đồ Minh Trạch giống như một chiếc bánh bị bó chặt không tài nào nhúc nhích nổi.



Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Thần tóm lấy Tư Đồ Minh Trạch ném xuống phía mạn tàu.



Dương Thần giữ một đầu dây, Tư Đồ Minh Trạch vẫn chưa rơi xuống biển mà vẫn cách mặt biển nửa mét, cứ lắc lư như thế bên mạn tàu.



Dương Thần nhặt một khẩu súng từ trên mặt đất, đến bên cạnh boong tàu, bắn một phát súng vào Tư Đồ Minh Trạch.



Nhưng viên đạn không xuyên vào những chỗ dễ gây mất mạng mà chỉ xuyên thủng bàn chân Tư Đồ Minh Trạch, máu bắt đầu chảy.



- A......



Tư Đồ Minh Trạch không nén nổi hét lên một tiếng đau đớn:



- Muốn giết cứ giết! Ngươi có tra tấn ta đến thế nào ta cũng không có gì để nói đâu!



Dương Thần nhìn từ phía trên sát mặt ông ta, cười nham hiểm:



- Ông có nói hay không cũng không quan trọng, dù sao thì... tôi cũng chỉ có ý định câu cá chơi chơi thôi mà...



Dương Thần vừa mới dứt lời thì đám người trên du thuyền mới đột nhiên phát hiện ra một chuyện mà nãy giờ không hề để ý tới!



Trên mặt nước cạnh tàu, vì có rất nhiều xác chết nên nước biển cuồn cuộn đỏ.



Hơn nữa xung quanh những xác người này lại xuất hiện hàng đàn cá mập.



Có con mày đen xám, con lại có đốm, nhưng nói chung những con cá này không quá to, trái ngược với tội ác chồng chất của chúng, nếu như so sánh với loài cá mập trắng dài đến hơn 6 mét thì những con cá này chỉ dài tầm khoảng 2 mét thậm chí là chỉ 1 mét.



Những con cá mập này bị mùi máu tươi hấp dẫn, chúng vây lại quanh những cái xác, bắt đầu xé xác ngấu nghiến, mặc dù kích thước của bọn chúng không lớn nhưng số lượng thì khá đông, ít nhất là có đến hàng chục con, rất nhiều xác người đã biến mất bởi đã bị ăn hết chỉ còn lại bộ quần áo nổi lềnh phềnh trên mặt nước!



- Trời ơi! Cá mập!



- Đến từ bao giờ thế này? Sao lại đông vậy?



Những lão làng của hội Hồng Kinh lúc này mới nhận ra, hiểu được ý nghĩa hai từ “ Câu cá” của Dương Thần, tất cả mọi người đều dựng hết tóc gáy.



Tư Đồ Minh Trạch bị treo lơ lửng cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thậm chí đũng quần đã hơi ướt, cho dù đã trải qua hàng trăm trận chiến thì ông ta cũng vẫn sợ đến vãi cả ra quần!