Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 824 : Không phải ta

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Đó là một nhân viên phục vụ người da trắng mặc đồng phục nhà hàng, nhìn có vẻ rất nho nhã, tướng mạo bình thường đến nỗi khiến người ta có cố nhìn đi nữa cũng không nhớ nổi một nửa hình dạng ra sao.



Bưng một chiếc đĩa, đi đến một góc nơi thắp ngọn đèn mờ mờ, định đưa cơm cho một người đàn ông trung niên và một phụ nữ còn trẻ tuổi đang ngồi ở đó.



Mười ngón tay của nhân viên phục vụ sạch sẽ một cách lạ thường, ngón tay được chau chuốt rất cẩn thận và tỉ mỉ, động tác cử chỉ rất nhẹ nhàng.



Sau khi đặt hai phần mỳ Ý xuống, người phục vụ liền thu đĩa lại, xoay người rời khỏi.



Người đàn ông trung niên đó uống xong một hớp rượu vang, liền cầm dĩa lên, bắt đầu dùng cơm.



Nhưng chưa đợi ông ta xoắn một miếng mỳ ở trước mặt thì mặt bàn tự nhiên rung động mạnh.



“ Rầm.”



Đĩa mỳ Ý rơi ngay xuống mặt đất.



- Chuyện gì thế này?



Người đàn ông trung niên quát to một tiếng, quay đầu nói với người phục vụ chưa rời khỏi bao xa:



- Phục vụ! Bàn của các người làm sao vậy? Sao lại rung như thế này?



Người phục vụ da trắng kia không quay đầu lại, mà bước chân vẫn tiếp tục đi xuống tầng dưới.



Lúc này Dương Thần đứng dậy, nói với người phụ nữ ngồi cùng bàn:



- Anh đi vào nhà vệ sinh một lát.



Nói xong, Dương Thần vội vàng theo sát người phục vụ kia xuống tầng dưới.



Đường Đường than thở nói:



- Tầng hai có nhà vệ sinh mà, chú thật ngốc.



Đường Uyển dí tay vào trán đứa con gái một cái:



- Con thật nhiều chuyện, chưa lấy chồng mà đã như vậy rồi, sau này kiểu gì cũng suốt ngày lải nhải với Viên Dã cho mà xem.



Dương Thần đi xuống tầng dưới đương nhiên không phải là đi vào nhà vệ sinh, mà là theo sát ở phía sau của tên phục vụ da trắng kia, lách qua sảnh trước, đi đến một ngách an toàn ở trong một góc đằng sau nhà hàng.



Sau khi tên nhân viên phục vụ da trắng kia đi đến góc của chỗ an toàn đó, mới lột bỏ bộ đồ đồng phục xuống, ném vào trong thùng rác, sau đó mở cửa đi ra ngoài.



Dương Thần đi theo, cũng mở cửa, bước ra ngoài.



Vừa mới ra khỏi cửa thì một luồng sát khí giáng thẳng từ trên xuống đầu.



Dương Thần “hừ” một tiếng, sớm đã dự đoán được, giơ một tay ra bắt lấy.
- Kênh liên lạc của chúng ta được mã hóa rất đặc biệt, lúc đó là do công chúa Jane thiết kế cho chúng ta. Trí tuệ của kẻ đó…thật khiến cho người khác không thể không khâm phục.



- Các Hạ, thực ra đây cũng có thể coi là một việc tốt.



Solon bỗng nhiên cười nói.



- Hả? Sao lại nói vậy?



Dương Thần hỏi.



- Trước kia chúng ta bất lực với kẻ giả mạo ngài, bởi vì hắn ta có thể sử dụng Quy luật không gian, ngoài ngài ra thì cũng không có ai có thể khống chế hắn ta, hơn nữa mấu chốt ở chỗ, chúng ta lại không biết rốt cuộc là hắn ta đang ở đâu? Nhưng lần này, đối phương lại dùng mạng inte, lại còn giải được mật mã mà công chúa Jane lập cho chúng ta, như vậy, việc này chỉ có thể mời công chúa Jane chúng ta kiểm tra, truy tìm manh mối, là có thể đại khái biết được đối phương đang ở đâu, thậm chí, không chừng công chúa Jane còn có thể biết được toàn bộ thế giới này có những người nào, có khả năng là sẽ tìm ra tất cả…



Solon nói.



Dương Thần hơi mỉm cười:



- Ta suýt nữa quên mất vẫn còn một người có khả năng như công chúa Jane.



- Các Hạ, bây giờ tôi sẽ lập tức hạ lệnh hủy bỏ, vẫn chưa muộn đâu. Tổn thất lần này chắc chắn có thể bù đắp được, hơn nữa tôi sẽ liên lạc ngay với công chúa Jane.



Solon nói.



Dương Thần đồng ý:



- Lần trước ta có bảo ngươi phải tiếp tục gia tăng số lính của Hải Ưng, còn bao lâu nữa thì được?



Solon nói:



- Chậm nhất là trong tuần, bởi vì Hải Ưng phân tán ở khắp nơi, chưa thể tập hợp lại được ngay thành hai tiểu đội, như vậy là quá gấp.



- Được rồi, ngươi đi làm việc đi. Nếu như đã tạo ra một tổn thất gì đó thì hãy bù đắp lại một cách khách quan. Nếu như đối phương quá nhiều chuyện thì hãy xử lý ngay. Giết người phóng hỏa, việc này không cần ta dạy ngươi. Nếu như ngươi không giải quyết được thì hãy liên lạc với ta.



Dương Thần nói.



Sau khi Solon tuân lệnh, liền gác điện thoại xuống.



Dương Thần thở một hơi, ném trả chiếc điện thoại cho tên da trắng đang ngây người ra kia, nói:



- Hãy trở về châu Âu đi, lần này không phải là lỗi của mày, không cần phải tự trách bản thân.



- Vâng…Vâng! Minh Vương Các Hạ!



Tên sát thủ da trắng đột nhiên quỳ rạp xuống đất, đầu dán xuống mặt đất lớn tiếng nói, lòng đầy sự cảm kích.



Dương Thần lại không suy nghĩ nhiều đến sự sùng bái kiểu này, quay người đi, trở về nhà hàng, sắc mặt vẫn rất âm u.