Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 827 : Tôi đâu cần biết hắn là ai

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Lúc này, Dương Thần mới chậm rãi đi đến ban công cúi người ngồi xuống. Trên người hắn cũng ướt sũng. Người phụ nữ ấy đang ướt nước mưa, hắn chắc chắn cũng nên chịu ướt cùng cô.



- Thế nào? Đã cảm nhận được điều gì mới mẻ chưa?



Dương Thần nhẹ nhàng hỏi.



Sắc Vi ngẩng đầu khẽ nói:



- Hạt mưa trước mắt em, không phải hạt mưa rơi trước mắt em…



- Ừ.



Chính Sắc Vi cũng thấy mơ hồ:



- Hình như có chút cảm giác, nhưng em không biết nó rốt cuộc là gì.



Dương Thần cười nói:



- Được rồi, có một chút gì đó cũng là tiến bộ, cứ từ từ, em chỉ mới bắt đầu thôi, kể cả là nội lực công pháp tu luyện của mình có tiến bộ rất nhanh thì vấn đề cảnh giới cũng không vội vã được.



- Ừ.



Sắc Vi cười khẽ từ từ đứng dậy.



Bởi vì bị mưa ướt hết nên quần áo trên người Sắc Vi dinh chặt vào thân hình yêu kiều quyễn rũ lộ ra bộ ngực đứng thẳng ngạo nghễ, còn thấy cả đôi núm nhũ hoa nhô cao.



Trên mái tóc ướt đẫm, từng giọt nước liên tiếp nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ xinh làm mê đắm lòng người.



Ánh mắt Dương Thần nhìn cô chăm chú, vẻ đẹp mông lung này thêm đôi chân trần đang bầy ra trước mặt đây càng làm cho tim hắn thêm phần xao xuyến.



Nhìn thấy người đàn ông nhìn mình chằm chằm Sắc Vi cũng không thẹn thùng mà lại dùng ánh mắt quyến rũ nói:



- Ông xã, chúng mình xuống núi đi, cứ như thế này mãi sợ mắt anh rơi ra mất.



Dương Thần khẽ phát vào mông người phụ nữ này phát ra tiếng “bốp” làm phần thịt ở đó khẽ rung lên.



- Mới sáng sớm ra đã làm điệu bộ hồ ly tinh, nếu như không phải chỗ này toàn bùn đất thì anh sẽ xử lý em ngay tại đây rồi.



Dương Thần cười nói.



Sắc Vi cười khanh khách đứng dậy bước đi được vài bước chuẩn bị xuống núi mới phát hiện ra đúng như Dương Thần nói, chỗ này toàn là đất ẩm ướt, cả con đường trở thành đường đất,



Nếu cứ dẫm lên như vậy thì đôi giày trắng nõn kia thể nào cũng trở thành màu vàng mất.
Nhưng Nghiêm Bất Vấn ở trước mặt ta hoàn toàn là một tư thế bình đẳng, thậm chí có phần khiêu khích, ngay lúc đó ta đã đoán được hắn chính là nhân vật số 1 nhưng không nghĩ rằng mục tiêu của hắn lại chính là ta.



Việc ta luôn cảm thấy băn khoăng là hắn với ta rốt cuộc có thù oán gì, hơn nữa, hắn dựa vào cái gì mà có thể vênh vang đến vậy.



Bát Nhã hình như có chút hiểu bèn nghiêm túc nói:



- Chủ nhân, ngài chắc chắn mạnh hơn Nghiêm Bất Vấn, hắn là loài vô tri.



Dương Thần rùng mình nhìn gương mặt nghiêm túc của nữ ninja không nhịn được cười.



Lúc này, điện thoại của Dương Thần rung lên, hắn liếc nhìn là số điện thoại gọi đến từ Anh liền biết ngay là ai gọi.



- Zen, có kết quả rồi sao?



Zen ở đầu dây ngáp một cái, ngữ điệu lười biếng:



- Đoán đúng rồi, xâm nhập vào mạng chính là ở Yến Kinh, Hoa Hạ, địa điểm cụ thể là… chỉ có thể xác định là hướng Tây Bắc, bởi vì đối phương không sử dụng IP thông thường nên tôi không có cách nào theo dõi. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng toàn bộ Hoa Hạ có thể làm được đến mức này ngoại trừ Nghiêm Bất Vấn ra mà còn có người nào khác thì Hoa Hạ chính là cái nôi của những thiên tài máy tính.



- Tây Bắc…



Dương Thần hỏi Bát Nhã



- Ba phòng thí nghiệm quân sự có phòng nào ở phía Tây Bắc Yến Kinh không?



Bát Nhã vội vàng gật đầu:



- Có, phòng thí nghiệm đó nằm trong núi, khó khăn nhất để tiến vào.



Dương Thần nhếch miệng cười:



- Xem ra… Phen này có thể đi bắt hắn được rồi.



- Dương Thần, ngươi định ra tay thật sao? Theo như tôi được biết, địa vị của Nghiêm Bất Vấn ở Hoa Hạ không hề thấp.



Zen có phần lo lắng hỏi.



- Hứ, ta cần biết hắn là ai, để cho những ngày này ta phải sống căng thẳng, nếu không phải vì hắn giỏi trốn ta đã chẳng đợi đến tận bây giờ. Tuy có Viêm Hoàng Thiết Lữ không cho ta giết, bọn họ sợ ta đánh mất thể diện của họ.



Dương Thần cười nhạo.



Giờ phút này trong ánh mắt hắn hiện lên tia sát khí làm cho sát thủ Bát Nhã cũng im lặng lùi lại sau mấy bước, người ớn lạnh.