Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 830 : Thuyết tiến hoá

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Lý Độn kinh ngạc há hốc miệng:



-Không phải chứ, luật không gian của những vị thần phương Tây đó biến hóa thế này!? Anh cũng có thể làm như thế ư? Rốt cuộc, y đã khiến vị thần nào bán mạng giúp y?



Dương Thần lắc đầu.



- Cách làm của loại phép tắc không gian tinh vi này còn khó hơn cả việc phá hủy phạm vi không gian rộng lớn. E rằng cũng không phải một người có thể làm được, một mình tôi cũng không được. Tôi trước đây đã từng giao đấu với thần linh do hắn nhân bản ra, nếu thuộc hạ của y đều ở mức đó, tôi ước đoán ít nhất y cũng phải có đến không ít hơn bốn vị thần linh giúp đỡ, năng lực phi thường mới có thể dịch chuyển phòng thí nghiệm mà không phá hủy đến ngọn núi này.



¬- Bốn vị thần linh!?



Lý Độn ngây ra.



Dương Thần thở dài một tiếng:



- Hoặc nhiều hơn thế...



Lý Độn cảm thấy hơi ngột ngạt:



- Chẳng nhẽ bọn họ đều có thể xác giống anh như đúc?



Dương Thần bực bội, liếc mắt nhìn Lý Độn:



- Anh tưởng rằng, cái cảm giác tôi đập nát chính mình hay lắm sao?



- Đập nát? Nghĩa là sao cơ chứ?



- Không muốn giải thích.



Dương Thần có chút bực bội, trầm ngâm một lát, nói:



- Bọn người của Nghiêm gia ở đâu? Nhất là tên Thanh Thiên gia chủ đó?



Lý Độn lấy làm lạ:



- Dương Thần không phải là anh tìm không thấy Nghiêm Bất Vấn, liền đi giết ông nội hắn cho hả giận chứ?



- Nếu như hắn không ra ngoài, tôi sẽ giết cả nhà hắn!



Dương Thần thản nhiên nói.



- Anh... anh điên rồi!? Nghiêm Thanh Thiên là phó chủ tịch đấy! Là lãnh đạo chủ chốt đấy!Anh giết ông ta!? Việc này sẽ rút dây động rừng!



Lý Độn thét lên.



Dương Thần lạnh lùng hừ một cái rồi nói:



- Tùy tiện lí do bịa đặt bỏ mạng, đây chẳng phải là việc mà các anh thường làm sao?



- Không được! Không được! Anh liều quá rồi đấy! Nghiêm gia dù thế nào cũng là đại gia tộc lớn nhất Yến Kinh, tuy không thể bằng căn cơ của bốn đại gia tộc chúng ta, nhưng cũng không thể nói giết là giết được!



Lý Độn vội vàng xua tay.



Dương Thần chau mày:




Mặc dù Nghiêm Bất Vấn chưa tiến hành công kích, nhưng mà sau khi lao đến trước Dương Thần, Nghiêm Bất Vấn một cước giẫm lên đầu của Nghiêm Bất Học!



“Bụp”



Một âm thanh giống tiếng dưa hấu vỡ vang lên, não bộ của Nghiêm Bất Học trực tiếp bị dẫm nát!



Lúc đủ loại dịch thể trắng đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, ngoại trừ một số người đứng nhìn ngây ngốc, đám đông còn lại đều là kêu lên hoảng hốt.



Nghiêm Bất Học có lẽ đến chết cũng không ngờ đến, sinh mệnh ngắn ngủi của mình là do chính anh ruột chấm dứt.



Cảnh tượng này, khiến Dương Thần cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Nghiêm Bất Vấn tâm lý lệch lạc, có thể dứt khoát giết chết em ruột không chút thương tình như vậy.



- A! Bất Vấn, cháu… cháu làm cái gì vậy?



Nghiêm Thanh Thiên thất thanh rống lên tiếng kêu thảm khốc.



Nghiêm Bất Vấn quay đầu lại, phủi phủi tay, vẻ mặt tỉnh bơ:



- Cháu nói, rác rưởi nên bị đào thải, ông nội, cháu căn bản chỉ là cho tên vô dụng ngu xuẩn này sớm một chút được hóa kiếp thôi.



- Nó… nó là em ruột của cháu, em ruột ấy!



Nghiêm Thanh Thiên lảo đảo, có chút đứng không vững.



- Haha, em trai ruột?



Nghiêm Bất Vấn ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười lại đột nhiên dừng lại:



- Nghiêm gia chỉ cần có tôi: Nghiêm Bất Vấn, là đủ rồi, anh em ruột cái gì, đều là rác rưởi! Chẳng qua bị một người lạ hơi chút đe dọa, liền nói ra hành tung của ta, người thân như thế, thì còn cần đến làm gì! Dù gì đều là một đám kéo chân tôi, với ý nghĩ thế này với bọn bây mà nói, chi bằng chết hết cho rồi cho xong chuyện!



- Nghiêm Bất Vấn! Anh thật quá đáng!



Một trưởng lão của Nghiêm gia lên tiếng khiển trách.



Nghiêm Bất Vấn hừ lạnh một tiếng, bóng dáng lại chợt lóe lên, lần này trực tiếp xuất hiện bên cạnh một gã hộ vệ.



Nghiêm Bất Vấn một tay vặn cổ tên hộ vệ kia về phía sau, lấy súng tự động của tên hộ vệ, một tay giơ lên, hướng tới Nghiêm Thanh Thiên và tất cả mọi người mà điên cuồng nã đạn!



“Pằng pằng pằng!!!”



Lửa đạn lóe lên, Nghiêm gia bao gồm Nghiêm Thanh Thiên và toàn bộ người trong nội tộc, tất cả đều vùi thây trong mưa đạn.



Mọi người căn bản không có cơ hội tháo chạy, Nghiêm Bất Vấn như một con quỷ khát máu, không bắn nổ tung đầu người ta thì không chịu tha, một bên nã đạn càn quét, một bên cất tiếng cười to.



Đoàn hộ vệ nhà Nghiêm gia đều tháo chạy thật xa, sự mất kiểm soát nơi hiện trường và những nội loạn của Nghiêm gia khiến họ không có lí do gì mà ở lại.



Khoảnh khắc não bộ Nghiêm Thanh Thiên bị đạn bắn xuyên qua, máu loãng từ đầu chảy xuôi xuống khuôn mặt già nua, mắt trừng trừng nhìn đứa cháu nội mình lúc trước vẫn hết mực yêu chiều đang đứng phía xa nã đạn bắn giết người nhà, trong ánh mắt ngoài sự kinh ngạc cực điểm đến nỗi kinh sợ, còn có sự vô lực không phản ứng.



Đợi toàn bộ những nhân vật quan trọng trong Nghiêm gia đều chết hết, Nghiêm Bất Vấn mới cảm thấy nhàm chán mà vất súng sang một bên, ngáp một cái, quay đầu về phía Dương Thần nhếch miệng cười một cái:



- Được rồi, cuối cùng chỗ này cũng thanh tịnh, ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi.