Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 840 : Mẹ em tuổi đã cao

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Lưu Minh Hào vẻ mặt không vui:



- Anh rể, anh đừng mang em đi, em muốn ở đây, em không về!



- Anh không hỏi ý kiến em, anh nói đi thì em phải đi, em có hai sự lựa chọn, một, tỉnh táo mà về Trung Hải, hai, anh sẽ đánh em bất tỉnh rồi mang em về, phương án một thì khi về đến nhà em mới nhận được sự trừng phạt, còn phương án hai, thì ở đây hay về nhà đều bị trừng phạt.



Lưu Minh Hào vẻ mặt nghẹn khuất:



- Không có phương án ba sao?



- Phương án ba là anh sẽ thiến em, như thế thì về hay không cũng không sao.



Dương Thần miêu tả sơ lược nói.



Lưu Minh Hào che đũng quần,



- Em sẽ đi cùng anh rể, phương án một, kiên quyết phương án một!



- Xem ra em còn chưa bị sâu ăn vô não.



Dương Thần vỗ vỗ đầu cậu thiếu niên, rồi đi trước ra cửa chính.



Lưu Minh Hào cười đau khổ quay đầu chào tạm biệt Cao Vũ, sau đó gấp rút chạy theo.



Đợi khi ra khỏi tổng bộ Trường Kình, Dương Thần lôi Lưu Minh Hào vào một góc tường, hỏi:



- Tại sao lại qua lại với hội Trường Kình, cái tên Cao Vũ đã nói gì với em, hãy nói hết cho anh biết, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.



Dương Thần cứ cảm thấy sự việc thật kỳ quái.



Lưu Minh Hào nhìn Dương Thần ra vẻ nghiêm túc, cũng không dám nói đùa, nhớ lại thật kỹ càng, rồi nói:



- Mẹ em lúc còn sống là bạn tốt của chú Cao Phong, Hội trưởng hội Trường Kình, nhưng vì lúc trước hội Trường Kình chỉ mua bán giao dịch ngoài biển, rất ít khi liên lạc được. Mấy ngày trước Thái Tử Ca liên lạc với em, còn đến tận Trung Hải để mời em ăn cơm hội ngộ, anh ta đối xử tốt với em lắm.



Sáng nay sau khi cãi nhau với ba em, em nói với anh ta rằng em muốn đến đây để nhờ vả anh ta. Em muốn làm bắt đầu từ một tên lính quèn trong hội Trường Kình, đợi sau khi em đủ năng lực, thì sẽ đánh bại ba em! Nhưng Thái Tử Ca nói em vẫn còn nhỏ lắm, không hiểu chuyện, bảo em hãy suy nghĩ kỹ rồi nói, lại mời em ăn chơi…Sau đó, thì anh rể đến đây rồi.



Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, nói:



- Chỉ nhiêu đó thôi sao?



Lưu Minh Hào nghĩ một lát, gật gật đầu:



- Thật đấy, anh rể, sao anh lại biết em ở đây? Em đã vứt điện thoại đi rồi mà!



Dương Thần đấm một cú vào đầu cậu em rể:



- Chưa đủ lông đủ cánh mà đòi bỏ nhà ra đi, lại còn giúp người ngoài lật đổ cha ruột mình, anh không đến, chẳng lẽ cứ ngày ngày phải thấy cảnh chị và mẹ em dùng nước mắt rửa mặt hay sao?
- Bom à?



Lưu Minh Hào ngơ ngác hỏi:



- Là ai...



- Em nói xem.



Dương Thần cười lạnh nhạt.



Trong đầu Lưu Minh Hào đang quay cuồng, thất thần hỏi:



- Là Thái Tử Ca sao? Không thể nào chứ! Tạo sao anh ta lại muốn giết chúng ta?



- Chuyện này thì phải đi hỏi tên đó.



Dương Thần nói, đi chậm chậm đến đường cao tốc trung ương.



Lưu Minh Hào vẻ mặt kinh sợ:



- Anh rể, vậy…Vậy chúng ta phải làm thế nào?



Dương Thần thản nhiên nói:



- Nếu ngày thường em bị ức hiếp thì em sẽ làm thế nào?



- Đương nhiên là liều chết quay lại! Đập chết cái tên đó!



Lưu Minh Hào vừa nói xong, khẩu khí đã đảo ngược:



- Anh rể! Không lẽ anh định quay lại trả thù bọn Thái Tử Ca chứ? Hội Trường Kình dữ dằn lắm! Em nghe ba em nói, bọn họ đều có mua bán với bọn buôn vũ khí và ma túy đó, nếu họ không chủ ý buôn lậu, thì tuyệt đối là một trong những bang hội mạnh nhất ở đại lục đấy! Chúng ta hãy quay về Trung Hải tập trung người lại mới đến đó hỏi cho ra lẽ vậy!



Dương Thần nhíu mày liếc cậu ta một cái:



- Nếu em muốn về thì về, anh không nói nhất định phải mang em theo, không có việc gì thì đừng có theo anh làm vướng chân.



Đúng lúc này, có một chiếc xe tải Volvo từ xa, đang lao tới với tốc độ trên 100km tên đường cao tốc!



- Anh rể mau tránh ra đi! Anh sẽ đi tông phải đấy!!



Lưu Minh Hào la thất thanh.



Nhưng Dương Thần đã để lộ nụ cười, có hưng phấn nói:



- Không tệ, không tệ, cái tên này đến thật đúng lúc, ây…Chơi ở đây, hình như còn vui hơn kia đấy…