Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 844 : Người vợ rất có tính khiêu chiến

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Lưu Minh Hào si ngốc mà gật gật đầu, trong đầu cậu ta lúc này trống rỗng, chỉ biết làm theo lời Dương Thần.



Sau khi xuống xe, Dương Thần thuận tay nhặt ở dưới đất lên một khẩu súng, ước chừng, xác định bên trong đầy đạn, đi tới trước đôi chân đã bị vỡ vụn hoàn toàn của Cao Vũ.



Vẻ mặt Cao Vũ tái mét, mặt cắt không còn chút máu, mắt thấy không còn sống được bao lâu.



Đám hộ vệ này của Trường Kình hội, sớm đã không còn phân nửa tức giận, cũng đã quên chức trách của bọn họ.



Thậm chí chạy trốn bọn họ cũng không dám! Không phải bọn họ quá khiếp đảm mà là đối thủ không phải người!



Aisha sau một trận khiếp sợ, lén lút nấp sau vài người, thuộc hạ cô ta mang đến gần như chết sạch, tổng bộ Trường Kinh hội sẽ lại hoàn toàn rơi vào tay giặc, sự tỉnh táo của cô ta, khiến cô ta lựa chọn thời cơ chạy trốn trước tiên.



Trên thực tế, những người còn thừa lại này, cũng chỉ có vài tàn dư của Trường Kình hội, cả con phố dường như vì bùng nổ điên cuồng mà mọi người chạy hết, cảnh sát biết nơi này là địa bàn của Trường Kình hội, cũng không dám tới đây quản. Cho nên, Aisha muốn mượn đám người chạy trốn cũng khó khăn, chỉ có thể từ từ trốn chạy.



Dương Thần đương nhiên biết ý nghĩ của người phụ nữ kia, nhưng cũng không để ý tới mà ném khẩu súng cho Lưu Minh Hào.



Lưu Minh Hào bắt được súng, vẻ mặt nghi hoặc.



- Biết dùng súng không?



- Biết… Biết dùng



Lưu Minh Hào lắp bắp nói.



Dương Thần gật đầu, chỉ chỉ Cao Vũ trên mặt đất đến thở cũng khó khăn, nói:



- Nhắm ngay đầu hắn, nghe rõ, nhắm vào đầu! Bắn hết đạn có trong súng!



- Hả!?



Lưu minh hào kêu kinh ngạc:



- Nhưng… Nhưng anh rể, hắn ta cũng đã sắp chết rồi!



Lưu Minh Hào cũng không đành lòng nhìn Cao Vũ trên mặt đất, người này tuy đáng ghét nhưng lúc này thực sự đáng thương hơn cả kẻ đáng thương!



Chỉ cần nghĩ đã thấy đau đớn khôn xiết.



Trong mắt Cao Vũ, ngoài sự tuyệt vọng ra, giờ phút này đã sợ hãi sâu sắc hơn cả cái chết.



Dương Thần mỉm cười:


- Ôi… Trốn trước rồi về thôi, em kiểm tra cho tên ngốc này chút, sau khi lấy mẫu máu, anh đưa nó về, trên đường người nhà nó thúc giục anh mấy lần.



Giản cũng không nói chuyện phiếm nhiều, đưa Lưu Minh Hào vào trong phòng thí nghiệm, bởi vì buổi tối không có trợ lý, việc gì cô cũng tự làm nên cũng hơi bận rộn.



Trong lúc chạy đi chạy lại chuẩn bị, Giản bỗng nhiên hỏi:



- Virus gien cũng không phải độc tố bình thường, phân tích và phá mật mã, nghiên cứu phát triển ra dược phẩm hồi phục như cũ, rất có thể vài năm cũng không có thể thành công, anh lại to gan yên tâm cho em ba ngày để em phá giải? Nếu chẳng may thất bại thì làm sao?



Dương Thần tựa vào cửa phòng thí nghiệm, nhún vai:



- Không có gì, anh tin tưởng em có thế, giống như trước nay em vẫn tin tưởng anh giúp em.



Giản khống chế động tác kìm hãm dụng cụ, ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Dương Thần, gật gật đầu.



Tiếp theo Giản dùng môi trường vô khuẩn lấy mẫu máu của Lưu Minh Hào, sau đó tỏ ý hai người có thể đi được rồi.



Lưu Minh Hào chỉ bị lấy một chút máu như vậy, đầu đầy nghi vấn.



- Anh rể, thế là được rồi?



- Thế cậu còn muốn ở lại qua đêm?



Dương Thần nhìn thời gian



- Cũng sắp đến hai giờ sáng rồi.



Lưu Minh Hào vội vàng lắc đầu.



- Em… Em sẽ không chết chứ?



- Sao anh biết được.



Dương Thần nói chẳng sao cả.



Lưu Minh Hào lại thở ra một hơi khí lạnh, vẻ mặt cầu xin:



- Anh rể anh đang đùa với mạng sống của em đó!



- Kêu la cái gì? Không có anh cậu không chết sớm rồi? Cậu dám về nhà cho người nhà biết cậu trúng độc, anh sẽ vứt cậu xuống sông cho cua ăn!



Dương Thần đánh vào đầu cậu thiếu niên một cái, không lưu tình chút nào.