Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 872 : Thơ ca tụng của gia đình

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Dương Thần chậc chậc thở dài:



- Bà xã, bây giờ xem ra không thể gọi Tuệ Lâm là cô bé nữa rồi, anh nhớ trước đây ở Yến Kinh gặp nó, còn giống một nữ sinh đại học cần giáo dục, bây giờ nhìn thế nào cũng giống chị gái hơn cả người chị gái như em.



Lâm Nhược Khê lại nhanh nhạy nói:



- Anh cũng đừng muốn có cái chủ ý gì với Tuệ Lâm, bằng không cho anh đẹp mặt!



Dương Thần sờ mặt, cười khổ nói:



- Anh đi đụng Giản cũng sẽ không đi đụng vào Tuệ Lâm nha.



- Cái gì? Anh còn muốn đụng Giản?



Lâm Nhược Khê nhíu mi lộ ra ánh mắt lạnh lùng.



- Cái này… Anh lấy ví dụ, ví dụ.



Dương Thần cứng ngắc vội khoát tay.



- Chúng ta nghe Tuệ Lâm hát đi…



Lâm Nhược Khê khẽ hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục chờ mong xem Tuệ Lâm trên sân khấu.



Sau khi Tuệ Lâm cúi đầu chào khán giả, mới thân thiện gật đầu với Lộ Dao trên sân khấu, biểu cảm của Lộ Dao hơi cứng ngắc, nhưng vẫn nói chuyện mấy câu, hiển nhiên không ngờ tới Tuệ Lâm sẽ bất ngờ xuất hiện.



Lúc giáp mặt với Doris của dàn nhạc Hồng Môi, Tuệ Lâm dường như hơi căng thẳng, dùng tiếng Anh được học không tồi nhỏ giọng nói:



- Chị Doris, lúc còn nhỏ em đã nghe nhạc của chị, em rất thích nhạc của chị, em có thể thay chị em biểu diễn một bài ở đây không?



Doris hơi xấu hổ, tuy dàn nhạc Hồng Môi thành lập vào thập niên chín mươi, nhưng thấy một có gái hơn hai mươi tuổi nói cô ấy từ nhỏ đã nghe thì vẫn có chút là lạ.



- Đương nhiên có thể, xem phản ứng của mọi người, cô đây cũng là một ca sĩ cô cùng xuất sắc của Hoa Hạ, xin hỏi muốn hát bài gì đây?



Doris cười hỏi.
- Tuệ Lâm, tốt xấu gì anh là hoa tiêu của cuộc sống âm nhạc của em, sao chỉ quan tâm nói chuyện với chị gái? Nào… Chúng ta cũng ôm một cái…



Tuệ Lâm lại bĩu môi, nói:



- Anh Dương đến điện thoại cũng không gọi một cú, lúc trước còn nói sẽ đúng giờ liên lạc, căn bản nói mà không giữ lời.



Dương Thần sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói:



- Ầy… Có chuyện đó sao? Có thể anh nhiều việc không chú ý đến, đúng rồi, người quản lý kia của em sao anh chưa gặp qua, không phải anh tìm cho em một đội cấp quốc tế sao, sao em không hài lòng đổi người rồi?



Tuệ Lâm vội vàng lắc đầu nói:



- Không phải, là em cảm thấy mọi người đều là lĩnh vực chuyên nghiệp, những người xuất sắc như thế, phục vụ một mình em quá lãng phí, tháng trước đã để mọi người về Châu Âu rồi, bây giờ em đã có thể tự mình khống chế tốt rồi, đội ngũ hiện tại cũng rất được, anh Dương đừng trách mấy chú mấy chị kia, bọn họ đều là người tốt, giúp em rất nhiều.



Dương Thần cũng không để ý nhiều, bản thân Tuệ Lâm thích là được rồi, ngược lại tò mò hỏi:



- Em mới đến à? Sao lại có thể đến đây?



Tuệ Lâm ngượng ngùng nói:



- Em sợ bị phóng viên ở sân bay theo, hơn nữa muốn ở nhà nhiều mấy ngày, vì thế về trước, vừa vặn nghe nói dàn nhạc Hồng Môi cũng ở Trung Hải, còn ở bữa tiệc, em liền tìm tới… Như thế này không làm sai chuyện gì chứ?



- Đương nhiên không có, may mắn em đã đến, chị thực sự bị dọa chết rồi.



Trong lòng Lâm Nhược Khê còn sợ hãi nói.



Tuệ Lâm cười ngọt ngào, có thể giúp đỡ cô hiển nhiên rất thỏa mãn.



Đang lúc tất cả mọi người đều vô cùng náo nhiệt, thảo luận tiết mục của Tuệ Lâm hay như thế nào, lúc ánh mắt đều dán chặt trên người Tuệ Lâm và Lâm Nhược Khê, Triệu Hồng Yến tới đi ra đằng sau xem Lộ Dao thế nào, đột nhiên hoang mang vội vàng chạy về đại sảnh bữa tiệc!



- Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm! Không hay rồi!!!



Dường như nhìn thấy chuyện cực kì khủng bố, Triệu Hồng Yến đi giày cao gót, chạy cũng hơi chật vật, tóc tai hỗn độn, bộ ngực đầy đặn không ngừng chấn động, lại không bận tâm đến cảnh xuân lộ liễu khoa trương.