Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 882 : Ai muốn làm người nhà với anh

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Nhìn bó hoa tươi trong tay, Quách Tuyết Hoa cảm thấy mình như đang ở trong một thế giới tươi đẹp.



Khẽ lau khóe mắt, bà cười ôn hòa hiền từ nói:



- Biết sai là được, không cần phải ngang ngược như vậy, chỉ cần không giống cha con luôn cho mình là đúng, chỉ vì một chút quyền lực và sĩ diện mà có thể làm ra bất kì việc gì. Những gì mẹ nói đều là muốn tốt cho con, trong nhà thái bình hòa thuận mới có thể sống thoải mái được, điều này quan trọng hơn bất kì điều gì.



Dương Liệt cười gật đầu bộ dạng thấu hiểu:



- Con cũng biết những ngày trước làm sai không ít việc, chỉ cần mẹ không trách con là được.



- Haiz, con là con ruột của ta, sao ta có thể thực sự ghi hận được, bây giờ con quay đầu lại là tốt rồi.



Quách Tuyết Hoa vội vã kéo tay Dương Liệt;



- Liệt Nhi, con đã ăn sáng trưa, ngồi xuống cùng ăn sáng đi.



Dương Liệt lắc đầu nói:



- Không được, con đến thăm mẹ, chẳng phải Tuệ Lâm cũng ở đây sao? Con chỉ đến gặp cô ấy chút. Chiều nay con vẫn phải về doanh trại ở Yến Kinh, gần đây Mỹ Nhật tạo áp lực quân sự, cũng có không ít việc.



Quách Tuyết Hoa có chút tiếc rẻ:



- Vậy sao, mẹ vẫn muốn anh em con nói chuyện với nhau một chút, thật khó để con chịu đến đây thăm chúng ta, hơn hai mươi năm nay anh em chưa gặp mặt nhau, sao lại không thể cùng ngồi với nhau một ngày chứ.



Dương Liệt gật đầu vẻ tiếc rẻ:



- Có thể… Anh không hề muốn tha lỗi cho con.



Tiếng “anh” này làm Dương Thần đang ăn sáng phải sững người.



Kể cả Tuệ Lâm, Trinh Tú và vú Vương đều trợn mắt há hồm.



Quách Tuyết Hoa nét mặt vui mừng hãnh diện đi đến bên Dương Thần nói:



- Dương Thần, con nghe thấy không, em con gọi con là anh kìa.



Ngày này, làm một người mẹ, bà đã mong chờ từ rất lâu.



Dương Thần trong đầu lộn xộn, không biết nên phải làm gì cũng không biết phải nói gì.



Nếu là trước kia, hoặc là mặc kệ Dương Liệt muốn gọi như thế nào thì bản thân mình cũng đuổi y đi không do dự.




Quách Tuyết Hoa mỉm cười gật đầu:



- Con cũng giữ gìn đừng để bị thương, còn nữa, nếu cha con lôi con làm những chuyện gì đó thì cũng đừng nghe lời ông ý hoàn toàn, mọi người chúng ta đều không để ý đến ông ấy, xem ông ta còn bướng bỉnh được nữa không.



Dương Liệt mỉm cười đồng ý, cuối cùng nói với Dương Thần:



- Anh, em đi đây, giúp em chuyển lời hỏi thăm chị dâu, đúng rồi, sáng nay em đọc báo thấy hình như Ngọc Lôi có chuyện gì đó, nếu như cần giúp đỡ gì anh đừng ngại nói với em.



- Không cần chú phải lo.



Dương Thần lạnh lùng đáp.



Dương Liệt cũng không buồn bực chỉ gật đầu, chỉ chào Quách Tuyết Hoa và Tuệ Lâm rồi lặng lẽ rời đi.



Quách Tuyết Hoa đợi Dương Liệt đi rồi mới bất đắc dĩ thở dài nói với Dương Thần:



- Dương Thần à, mẹ biết trong lòng con không thoải mái, nhưng con người cũng có thay đổi, Liệt Nhi bản tính không xấu, trước kia bị cha nó xúi giục làm một ít chuyện ương ngạnh. Con làm anh cũng nên rộng lòng một chút…



- Đủ rồi.



Dương Thần thẳng thắn ngắt lời bà, bỏ bát đũa xuống đứng dậy:



- Con ăn đủ rồi, con đi đây.



Nét mặt không chút biểu cảm, Dương Thần cầm chìa khóa xe liền bước ra khỏi cửa.



Quách Tuyết Hoa muốn gọi hắn lại, giơ tay ra nhưng lại không giải quyết được gì, chỉ buồn bực đứng tại chỗ nét mặt đau khổ



Tuệ Lâm trong mắt tràn đầy cảm thông:



- Dì Quách, dì làm như vậy rất đau lòng đại ca, anh ý đã chịu không ít khổ cực rồi, đã phải chịu biết bao dầy vò, đã phải rất nỗ lực mới có thể nhận dì, bây giờ dì lại giúp Dương Liệt như vậy chắc chắn Dương đại ca trong lòng sẽ không thoải mái.



Quách Tuyết Hoa cũng thấy ngạc nhiên khi Tuệ Lâm lại nói giúp Dương Thần oán hận như vậy, bà lắc đầu ai oán nói:



- Dì cũng biết mình đối xử với Dương Thần có phần bất công, nhưng Dương Thần là anh, nó còn có bản lĩnh hơn Dương Liệt, Liệt Nhi cũng đã phải chịu không ít khổ sở rồi, dì cũng không thể nào đứng về phía Dương Thần mà thuyết giáo nó. Đối với các con mà nói Dương Thần chắc chắn quan trọng hơn, nhưng đối với dì, cả hai đều là khúc ruột trong bụng mình, dì không nỡ nhìn đứa nào bị tổn thương cả.



Lần này tất cả mọi người đều không nói gì, vú Vương dường như càng có thể lí giải thứ tình cảm này, bà vỗ vỗ cánh tay Quách Tuyết Hoa như lời an ủi.



Lúc đó, Dương Thần đi ra cửa nhưng không đi đến chỗ xe mà có chút cảm giác bèn đuổi theo hướng Dương Liệt rời đi.