Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 89 : Xin hãy cởi áo ra cho tôi

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Rất nhiều nữ nhân đều sẽ có giấc mộng Bạch Mã Hoàng Tử, mơ mình gặp nguy hiểm, từ trên trời rơi xuống một người anh tuấn đẹp trai, vương tử cao quý uy vũ phi phàm, đánh tà ác lùi ra sau, cho mình một nụ hôn nồng nàn, hứa hẹn lời thề tốt đẹp vĩnh viễn.



An Tâm cũng không ngoại lệ, mặc dù lý trí của cô rất nhỏ đã hiểu, cưỡi bạch mã không nhất định là Hoàng tử, còn có thể là Đường Tăng, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng mơ giấc mơ như vậy.



Đặc biệt là có một vài nguyên nhân bất đắc dĩ, vài ngày nay về nước, An Tâm thậm chí hy vọng siêu nhân đó thật sự tồn tại, cho dù anh ta thật sự ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố.



Từ lúc Dương Thần nắm chặt lấy tay cô rời khỏi quán rượu Bụi Gai, An Tâm cảm thấy hạnh phúc đến đột nhiên như vậy.



Gần như là không hề cảm nhận đang đi cùng Dương Thần dọc đường lên xe, sau đó ngồi ở ghế hành khách, đến dây an toàn cũng lười cài, liền nhào vào lòng Dương Thần ôm chặt, hôn nồng nhiệt mấy cái lên cổ và má Dương Thần.



Dương Thần đối với cảm xúc đột nhiên dạt dào của An Tâm có chút bất đắc dĩ, một tay ôm chặt thân hình dẻo dai mềm mại của cô, tay phải lần theo đường cong vòng eo kéo dài xuống dưới, nhéo vào cặp mông tuyệt đẹp đang cong lên, sau đó lại có tiếng đánh hai cái “ bốp bốp”.



An Tâm khẽ rên một tiếng, hai má trong nháy mắt hồng hào toát mồ hôi, trong xe u ám, diện mạo yêu tinh phía trước không hiện ra có vẻ đẹp rung động lòng người.



Dùng cách lý giải của Dương Thần, người phụ nữ này rất “lẳng lơ”.



- Là cô thuộc về tôi, không phải tôi thuộc về cô, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ thắt dây an toàn vào, đừng chậm trễ chính sự.



Dương Thần không cho phép cự tuyệt nói.



An Tâm liền như con mèo ngoan ngoan thông minh, uất ức mà lưu luyến sờ sờ ngực Dương Thần, mới quay về chỗ ngồi.



Động tác trêu chọc người, ánh mắt trêu chọc người, khiến Dương Thần khẩn cấp nổ máy điên cuồng rời khỏi.



Lúc này đã sắp nửa đêm rồi, xe cộ trên đường đúng lúc cực ít, Dương Thần gần như không đợi mấy cái đèn đỏ liền lái xe đến chỗ cần đến, khách sạn năm sao gần nhất cách quán rượu một con đường, khách sạn Bích Vân.



Tập đoàn Bích Vân cũng là một trong những xí nghiệp lớn lâu đời nổi tiếng ở Trung Hải, chi nhánh dây chuyền sản xuất trong huyện rất nhiều, danh tiếng cũng không tồi, ít nhất Dương Thần lần này về nước cũng chưa bao lâu, cũng biết phương tiện phục vụ của nhà khách Bích Vân cũng nằm trong số 1 số 2 trong mấy khách sạn năm sao.



Kỳ thực nếu là đối tượng của một đêm phong lưu bình thường, Dương Thần thậm chí chọn cái khách sạn nhỏ là được, tuy nhiên người phụ nữ trước mắt có vẻ là tiểu thư con nhà giàu, chọn địa điểm cũng cần phù hợp với sự tương xứng này.



Từ trên xe xuống, Dương Thần trực tiếp đưa chìa khóa cho nhân viên phục vụ khách sạn, để anh ta đi đỗ xe, còn mình kéo tay An Tâm, bước nhanh đi đến trước quầy thuê phòng.



Nhìn thấy dáng vẻ Dương Thần hùng hùng hổ hổ, An Tâm không nhịn được phát ra tiếng cười giống như chuông bạc.



- Không cần phải gấp như vậy, muộn một chút tôi cũng sẽ không chạy được.




An Tâm đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có chút chua xót nói:



- Vì sự việc tối qua, có lẽ sẽ mang lại không ít rắc rối cho anh, nhưng tôi nghĩ, anh có lẽ cũng từ trên người tôi đạt được không ít thích thú.



Dương Thần nghe lời nói này có chút cổ quái, nói:



- Có nghĩa gì? Phiền phức gì?



An Tâm áy náy cười cười.



- Anh rất nhanh sẽ biết.



Đúng lúc này, cửa phòng bị đập “ binh binh binh”.



- Mở cửa.



Dương Thần sửng sốt, đây là chuyện gì vậy, vội vàng nghĩ đến việc mặc quần áo, trên người chính mình vẫn rất trơn bóng.



Nhưng người đến rõ ràng so với Dương Thần tưởng tượng hùng mạnh hơn một chút, không đợi Dương Thần đi mở cửa, cửa liền bị bên ngoài mở ra, vài người mặc quân phục cảnh sát, cảnh sát với khuôn mặt trang nghiêm đột nhiên xông vào.



Vài nhân viên cảnh sát ánh mắt như điện sau khi lướt qua người hai người Dương Thần và An Tâm, một nhân viên cảnh sát dẫn đầu lấy ra lệnh khám xét.



- Cảnh sát truy tìm văn hóa phẩm đồi trụy tất cả không được nhúc nhích.



- Tách..tách...



Theo sát phía sau mấy nhân viên cảnh sát, là mấy tay phóng viên cầm cameras, chen lấn chụp ảnh.



Dương Thần vẻ mặt đờ đẫn, cánh tay để trần ngồi trên giường, cũng không rảnh để ý tới vấn đề chưa mặc quần lót, hoàn toàn mơ hồ.



- Tách..tách.



Đang tránh ánh đèn flash đối diện, hình ảnh giờ phút này bị đóng băng.