Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 906 : Đánh chết cũng không nên nói

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Thật ra bảo mẫu cũng chỉ thuận miệng nói ra, tuy rằng Lam Lam rất đáng yêu nhưng làm sao có thể thật sự nhận ra sự giống nhau với một Lâm Nhược Khê đã quá trưởng thành.



Chỉ là Lam Lam cảm thấy Lâm Nhược Khê giống mẹ của cô bé, và Lâm Nhược Khê cũng rất thích cô bé này, đương nhiên là tâm hồn hai người sẽ xích lại gần nhau hơn.



Lúc này cô bảo mẫu ngồi xuống, cười nói:



- Lam Lam, MacDonald và khoai tây chiên đã mua rồi, chúng ta vào trong ăn hay ăn ngoài này?



Không đợi Lam Lam quyết định, Lâm Nhược Khê ngắt lời nói:



- Thôi khỏi, đừng ăn nữa.



Bảo mẫu và Lam Lam ngạc nhiên, không hiểu ra làm sao.



Lâm Nhược Khê nhíu mày nói:



- Cô này, xin hỏi cô tên là gì?



Bảo mẫu kinh ngạc một hồi, sau đó bị vẻ cao nhã lạnh lùng diễm lệ của tầng lớp nhà giàu toát ra từ người Lâm Nhược Khê làm cho có chút hoảng hốt, trong lòng lo lắng ít nhiều.



- Tôi…Tôi tên là Thiệu Mẫn Quyên, gọi tôi là Mẫn Quyên là được.



Lâm Nhược Khê gật đầu, nói:



- Tôi tên là Lâm Nhược Khê, cô cũng có thể gọi tôi là Nhược Khê. Mẫn Quyên, thứ thức ăn nhanh như MacDonald và KFC không nên cho Lam Lam ăn, những thứ này không tốt cho con bé.



Lam Lam vốn không gầy, ăn vào rất dễ béo, như vậy sẽ không tốt, bây giờ có rất nhiều trẻ con mắc bệnh béo phì.



Mẫn Quyên nghe xong ngây ra một hồi, trước đây cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, bản thân cô được thuê để chăm sóc Lam Lam, Lam Lam muốn ăn gì thì cứ thế mua cho, đành ra vẻ không có tội nói:



- Cô Lâm, là Lam Lam đòi ăn, tôi không làm thế nào được.



Lâm Nhược Khê thở dài, quay đầu nhìn cô bé.



Lam Lam với đôi mắt to long lanh, trông có vẻ không hay biết, lại giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.



- Cô là người lớn, sao có thể để trẻ con nói muốn ăn gì là cho ăn nấy được.



Mấy thứ này, thỉnh thoảng ăn thì không sao, nhưng tôi thấy cô mua túi to đồ ăn như thế, nhìn cũng đủ bốn người ăn rồi, chắc chắn bình thường ăn cũng không ít, không chừng sau này sẽ có chuyện cho xem.



Lâm Nhược Khê lại khuyên bảo Mẫn Quyên.



Mẫn Quyên ngại ngùng cười cười:




- Anh cho rằng chỉ có mình em? Em tin rằng đám tình nhân của anh, cô Mạc, cô Sắc Vi, cô An Tâm gì đó tuy rằng không nói gì nhưng thực ra trong lòng cũng nghĩ như vậy, cho nên họ mới đặc biệt trân trọng anh đến thế.



Đương nhiên, không phải bọn họ yêu cái bên ngoài của anh, bởi vì hai người đã trải qua vô số chuyện mới được bên nhau… Nhưng anh không thể phủ nhận, nếu như anh thuần túy chỉ là một nhân viên nam bình thường trong Quốc Tế Ngọc Lôi, ngay cả móng chân của mấy người đẹp đấy anh cũng đừng mơ mà đụng vào, cả đời cũng không dám mơ.



Dương Thần thở một hơi:



- Em đang là rải đầy vết nhơ lên người anh, giải vây tẩy tội sao?



- Ừm, đương nhiên là không phải rồi.



Jane lắc đầu nói:



- Em chỉ nói suy nghĩ của em, nhưng những quan điểm này, đối với vợ anh là Lâm Nhược Khê mà nói, hoàn toàn không thể nào.



Dương Thần nhíu mày:



- Vì sao?



Jane thở dài nói:



- Bởi vì thân phận cô ta không giống, cô ta là vợ anh, từ một ý nghĩa nào mà nói, tình nhân của anh đã cướp đi toàn bộ tình yêu và hôn nhân trong tay cô ta.



Anh nên biết rằng, anh là một tình nhân lý tưởng, bọn họ cũng là hồng nhan tri kỉ lý tưởng của anh.



Nhưng anh không phải là một người chồng hoàn thiện, nhưng cô ta lại là một người vợ hoàn thiện.



Điều này là vì sao, chịu tổn thương chính là cô ta, nhưng cô ta vì không muốn rời xa anh mà phải nuốt những uất ức này xuống, điều này thật là tàn nhẫn, là một người phụ nữ, tuy rằng em cũng rất thích anh, nhưng em cũng rất khảng khái nói cho anh những thương tổn của cô ta.



Dương Thần mặt buồn bã:



- Chính vì thế anh lúc này cũng cảm nhận được sự ghê tởm của chính mình.



- Vậy thì ngài ghê tởm thân mến, anh có biết câu sau khi một người đàn ông nói với một người vợ rất yêu anh ta câu “ anh yêu em” xong là ba từ gì không?



Jane nháy mắt tinh nghịch hỏi.



Dương Thần mơ màng lắc đầu.



- Câu gì?



- Anh, xin, lỗi.