Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 93 : Thất bại của người đàn ông

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Dù sao thì vẫn là ngày đi làm, Dương Thần sau khi rời khỏi sở cảnh sát, lái xe chạy thẳng đến Quốc Tế Ngọc Lôi, mặc dù kế hoạch chủ yếu mỗi ngày là mua đồ ăn sáng thất bại, nhưng là một người yêu công việc, là một nhân viến xuất sắc yêu công ty, Dương Thần cảm thấy vẫn là nên tự mình tiếp tục trò chơi đến khi tan làm mới được.



Vừa bước vào phòng làm việc của ban Quan hệ xã hội, vô số ánh mắt u oán phẫn uất đều tập trung về phía hắn, khiến hắn được một phen dựng tóc gáy.



- Các vị mỹ nữ chào buổi sáng.



Dương Thần cười cười chào hỏi, rồi đứng ngây ra ở cửa như một cái máy thiếu dầu bôi trơn.



- Hừ, người nào đó không để ý đến chị em chúng ta sống chết ra sao, vừa mới sáng sớm đã khiến chúng ta bị đói.



Trương Thái bĩu đôi môi đỏ mọng, oán giận nói.



Dương Thần sợ đám phụ nữ này thi nhau công kích, vội vàng nói:



- Tôi có thể giải thích, hôm nay gặp phải chút rắc rối.



- Rắc rối gì?



Một người đẹp không tin hỏi lại.



Dương Thần từ trước đến nay vẫn khá thành thực, mở mồm ra nói:



- Đêm qua ở quán ăn đêm dụ dỗ được một em, sau khi lên giường thì bị cảnh sát bắt, sáng sớm hôm nay vừa đi ra từ sở cảnh sát, tôi cũng không kịp ăn bữa sáng nè.



Tất cả phụ nữ ở ban Quan hệ xã hội đều có vẻ mặt đen tối, lí do này mà cũng có thể bịa được, ai tin đây?



Vài người đẹp trêu đùa:



- Khoác lác, anh chỉ háo sắc chứ sao có gan mà làm, lại còn dụ dỗ người ta lên giường với anh, chắc là khủng long chứ gì.



- Cũng không phải một lần quên mua đồ ăn sáng, rồi tiện đến muộn sao, biết anh là người có tiếng làm việc không đàng hoàng, bọn tôi tha cho anh, nhưng cũng đừng bịa ra lí do vớ vẩn như vậy.



- Anh Dương, hay là anh đến dụ dỗ em đi, để em xem em có lên giường cũng với anh không, để cho cảnh sát bắt một lần em cũng chưa vào đồn cảnh sát bao giờ.



- Đồ hồ ly tinh lẳng lơ, lần sau muốn vào đồn cảnh sát,thì cứ vào cửa hàng ăn đêm, như vậy không phải xong rồi sao



Một đám phụ nữ ríu ra ríu rít với nhau, chẳng ai thèm tin cả.



Dương Thần đâm ra bực bội, nói thật mà không ai tin, đây là cái đạo lý gì vậy?



Phong ba coi như đã qua được, đợi Dương Thần ngồi vào chỗ, Triệu Hồng Yến ngồi bên cạnh nửa cười nửa không liếc nhìn hắn một cái:



- Anh bị bắt vào đồn cảnh sát thật à?
- Chị Minh Ngọc,đợi trưởng ban Mạc thăng chức, thành phó chủ tịch, trợ lí của chủ tịch vân vân, trưởng bộ phận của bộ phận chúng ta, không phải là chị rồi sao?



- Nói lung tung cái gì vậy.



Lưu Minh Ngọc véo véo cái mặt mềm nhũn thịt của Trương Thái, mỉm cười nói:



- Chuyện này đừng có nói linh tinh



- Vốn là như vậy mà



Triệu Hồng Yến cũng tán đồng ý kiến của Trương Thái:



- Thành tích của chị Minh Ngọc mấy năm gần đây đều đứng đầu bộ phận mình, không thể để người ngoài đến làm trưởng bộ phận được, chị em chúng ta đều ủng hộ chị Minh Ngọc.



Nhìn dáng vẻ vừa vui mừng, vừa ngại ngùng của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần không nhịn được liền nói:



- Làm như mấy người là thành viên ban giám đốc không bằng ý, nói là ai thì sẽ là người đó.



- Ngậm miệng vào mà ăn cơm đi!



Ba người phụ nữ đồng thanh nói



- Ngậm miệng vào thì làm sao ăn cơm được...



Dương Thần than thở một câu rồi, rồi cũng chẳng nói thêm câu nào nữa.



Đồng thời, lúc vừa mới đi qua bốn người bọn Dương Thần điện thoại của Mạc Thiện Ny đột nhiên đổ chuông, sau khi nhận điện thoại, sắc mặt thay đổi, đáp vài câu đơn giản, quay sang bọn người Ngô Nguyệt giải thích vài câu, định rời đi trước.



Quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Dương Thần đang cố gắng nuốt cơm, Mạc Thiện Ny hơi do dự một chút, đi đến bên cạnh Dương Thần nói:



- Dương Thần,đi cùng tôi đến một nơi xử lí một số chuyện.



- Hả? Nhưng tôi đang ăn cơm.



- Không chết đói là được,đây là mệnh lệnh.



Mạc Thiện Ny trừng mắt nhìn hắn, tên này là chúa lười, nhìn đâu cũng thấy tức.



Dương Thần bất đắc dĩ, nếu chỉ là cấp trên thuần túy thì không sao cả, nhưng dù sao thì cũng có giao tình lén lút, không tiện cự tuyệt, chậm rãi đứng dậy,



- Vậy được,nhưng nếu tôi đói bụng thì cô phải mua cơm cho tôi ăn đấy.