Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 931 : Mang thai

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Mặc dù còn nhiều thắc mắc, nhưng Dương Thần cũng không phải là người nhiều chuyện, cũng không có ý định hỏi gì nữa.



Sau khi mở tiệc, Quách Tuyết Hoa sai đầy tớ đi lấy bình rượu hoa điêu sứ giao cho Lâm Nhược Khê, ánh mắt ra hiệu để cho Lâm Nhược Khê rót rượu.



Lâm Nhược Khê ngơ ngác một lúc, mới nghĩ đến thân phận của bản thân bây giờ, có vẻ như công việc này chắc chắn mình cần làm, mặc dù không được quen lắm, những vẫn đỏ mặt bắt đầu từ Dương Công Minh, rót từng chén rượu một.



Dương Thần ưỡn mặt ra, cười hì hì:



- Bà xã, đây là lần đầu tiên rót rượu cho anh uống.



Lâm Nhược Khê nhìn tác phong vô lại của hắn, phùng miệng, hừ lên một tiếng như không thèm quan tâm.



Chứng kiến sự việc này, Dương Công Minh cười tủm tỉm hỏi:



- Nghe mẹ các cháu nói, lần này các cháu về, là muốn tổ chức hôn lễ chứ?



Dương Thần túm một cái đùi gà vừa gặm vừa cười hì hì nói:



- Ông à, cháu dự tính hôn lễ này có thể tiêu rất nhiều tiền đó, chủ yếu cháu muốn về muốn hỏi ông xin chút tài trợ.



- Cháu thật là, mở miệng đã nói thẳng ra.



Dương Công Minh nhấp ngụm rượu, từ từ nói.



Chân của Lâm Nhược Khê ở dưới bàn khẽ đá vào bắp chân của Dương Thần, chỉ hận tên này không đứng đắn được một chút, hắn thiếu tiền sao?



Nếu không cảm thấy cô dâu tự mình bỏ tiền ra tổ chức hôn lễ sẽ khá kì lạ, cô cũng muốn bỏ ra.



Dương Thần không đồng ý:



- Dù sao cũng là người một nhà, của em cũng là của anh, cho dù không có tiền, tặng vài món đồ gia truyền quý báu gì đó lấy niềm vui cũng được.



Dương Công Minh cũng không trả lời, mà lại nói:



- Chốc nữa ăn cơm xong, cháu đi theo ông đến từ đường Dương gia, dập đầu trước tổ tông một cái, chiều nay, sẽ có những tộc trưởng của gia tộc dòng dõi của Dương gia cùng đến để gặp mặt cháu, nếu cháu muốn tiền, muốn bảo bối, để cho họ nhận ra đã, tất nhiên đều là của cháu.



- Đơn giản như vậy sao? Chỉ cần nhận mặt, toàn bộ Dương gia đều thuộc về cháu?



Dương Thần hỏi, cười mà như không phải cười.



Dương Công Minh nhìn hắn một cái, nói:



- Đương nhiên chờ ngày nào đó ta đi sang thế giới bên kia, bằng không dễ gì để cháu làm loạn?



Dương Thần hung hăng cắn miếng thịt gà:



- Cháu chỉ biết ông cáo già như vậy, không có ý tốt.



- Cháu đừng nghĩ rằng ta không biết ý đồ của cháu là gì, nhưng không sao cả, con người có ý đồ vẫn tốt hơn người không có ý đồ, đó là lẽ thường tình.



Dương Công Minh thở dài:



- Chỉ có điều quy định thì vẫn phải có, con đường mòn cần làm thì vẫn cần phải làm, còn cháu định lựa chọn quá trình thế nào, ta không quan tâm, ta chỉ cần nhìn thấy, kết quả mà ta mong muốn.



Dương Thần trầm ngâm một lát, mới nói:
Lần này, không có ai cười nữa, đều lặng lẽ nhìn con rối đó, suy nghĩ rất nhiều.



Hốc mắt của Quách Tuyết Hoa hơi đo đỏ, có chút lấp lánh, vui mừng nhìn Dương Thần, lại lặng lẽ đặt con rối ngay ngắn, cất vào trong hộp.



- Được lắm, món quà này, mẹ sẽ nhận, tuy nhiên sau này không được mua tiếp món quà đó, không những nhìn thấy kì quái, nhìn còn dễ khóc.



Quách Tuyết Hoa trêu ghẹo nói.



Lâm Nhược Khê thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút oán hận liếc mắt nhìn Dương Thần, rõ ràng biết được ý nghĩa của con búp bê này, nhưng lại ngây ngô không nói trước với cô.



Bữa cơm trưa, mặc dù bữa liên hoan đầu tiên từ khi về nhà, nhưng mọi người trong gia đình nhỏ đều kết thúc trong không khí vui vẻ.



Sau khi ăn xong, nét mặt của Quách Tuyết Hoa đem theo nụ cười với ý sâu sắc, dẫn Lâm Nhược Khê trở về phòng ở hậu viện.



Còn Dương Thần, lại bất đắc dĩ cùng với Dương Công Minh ở từ đường tổ tông nhận mệnh dập đầu, thật ra dập đầu cũng không có gì, nhưng bị người ta nhìn thấy chính mình dập đầu, Dương Thần cảm thấy hơi mất mặt.



Đợi bước ra khỏi từ đường, Yến Tam Nương bước lên trước nói:



- Lão gia, phần trước đã thông báo xong, tộc trưởng của dòng dõi gia tộc đã đến tiền sảnh, đợi Thần thiếu gia cùng bọn họ gặp mặt.



- Ồ, bọn họ thật đúng giờ.



Dương Công Minh cười nói.



- Nhưng…



Yến tam nương có chút ưu tư nói:



- Ngoài dòng dõi gia tộc Dương gia ra, còn có một vài gia tộc trung lập khác ở Yến Kinh, còn có rất nhiều nhân vật quân đội đối lập cũng đến đây.



Dương Công Minh ti hí mắt, cười nhạo nói:



- Thật không, đến thì đến chứ sao.



Nói xong, Dương Công Minh quay đầu nói với Dương Thần:



- Cháu cũng biết, ông rất dễ dàng mệt mỏi, những việc tiếp theo, cháu đi làm đi, ông cần phải đi ngủ trưa.



Dương Thần vẫn cảm thấy có một dự cảm gì không tốt, nghe ý tứ trong câu nói của Yến Tam Nương, rõ ràng có người đến gây chuyện.



Nhưng hắn vốn không sợ chuyện gì phiền phức cả, nói coi như không biết gì:



- Nếu chẳng may chết người thì làm thế nào?



Dương Công Minh cười ha hả vài tiếng, trong con ngươi hiện ra một vài ánh sao.



- Người chết, mỗi ngày đều chết, quan trọng là, người chết, là ai?



- Ông nói sớm đó.



Dương Thần đánh một tiếng vang, hiểu ý gật đầu, nói với Yến Tam Nương:



- Yến bà bà, dẫn đường đi.