Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 933 : Tôi không hù dọa ông

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


- Sao nào, trừ phi cậu muốn đánh nhau?



Bộ trưởng Trần ưỡn chiếc bụng phệ nói:



- Dương đại thiếu gia, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, tuy rằng đây là Dương gia, nhưng cái quan trọng hơn đây là Yến Kinh.



- Ồ, vậy sao?



Dương Thần không thể phủ nhận nói.



Bộ trưởng Trần ngẩng cao đầu nói:



- Yến Kinh không phải là một nơi nhỏ bé như Trung Hải mặc anh muốn làm gì thì làm, ở Yến Kinh cứ cho là người của bốn đại gia tộc, nhưng cũng phải dựa vào cái “ Lí” thì mới dễ làm việc.



Tôi biết thân thế anh bất phàm, nếu không thì làm sao có thể đơn thương độc mã một mình ra nước ngoài bắt tội phạm về, nhưng anh cũng đừng quá manh động, mà đối địch với cả pháp chế của Hoa Hạ chúng ta.



Anh có là kẻ mạnh hơn nữa, nhưng làm sao có thể mạnh hơn sự uy nghiêm của một quốc gia? Lẽ nào Dương lão lại cho phép một tiểu bối như anh hống hách không kiêng nể ai cả.



Dương Thần bộ dạng ngạc nhiên:



- Ông nói như vậy, đúng là rất có đạo lý.



- Hừ, thế nào, sợ rồi à?



Bộ trưởng Trần cười nhạt nói:



- Không phân biệt lớn bé, lại cứ tưởng cả thiên hạ nghe một mình cậu là được sao? Chúng tôi đến là để gặp Dương lão, tôi khuyên cậu tốt nhất là đứng một bên đi, cậu còn có thể trở về Dương gia hay không vẫn chưa được định luận, chúng tôi không thể để một người không thanh bạch, lại dễ dàng làm người kế tục Dương gia.



Những người trong thị tộc khác phản đối cũng theo đấy hùa vào, cười có chút trêu ngươi Dương Thần.



Dương Thần cười một cách hết sức rạng ngời.



- Ông có vợ, con gì không?



Dương Thần đột nhiên hỏi.



Bộ trưởng Trần nghe xong, hồ nghi hỏi:



- Anh hỏi cái này làm gì?



- À, nếu như có, thì tôi sẽ bắt bọn họ lại đến trước mặt ông và giết.



Dương Thần cười một tràng dài nói.



Toàn cảnh im lặng.



Tất cả mọi người nhìn Dương Thần như thể đang nhìn một quái vật vậy.



Nhưng ánh mắt Yến Tam Nương lại lộ chút ý cười, lặng lẽ đứng nhìn từ đằng sau.



- Anh nói đùa cái kiểu gì vậy? Anh đang hù dọa tôi sao?




Hơn nữa lại trong thời đại khoa học kĩ thuật hiện đại như thế này, làm sao có thể ngăn nổi thông tin inte?



Nhưng vì tính mạng, Ủy viên Triệu cười còn khó coi hơn khóc, bước đến máy quay, cùng Dương Thần “ hữu hảo” bắt tay, còn hết lời tán thưởng Dương Thần, lên tiếng nói “ kiên quyết ủng hộ Dương Thần đại thiếu gia là người kế tục tiếp theo của Dương gia, bảo vệ Dương gia, kiên quyết phản đối bài trừ những tổ chức, cá nhân phản đối Dương Thần thiếu gia.



Dương Thần còn khách sáo nói vài câu cảm ơn, liên mồm nói Ủy viên Triệu khách khí.



Đợi Ủy viện Triệu nói xong, Dương Thần lập tức cho hắn ta sang một bên, lại đi đến trước một quân quan của phe phản đối, hỏi một lần nữa các câu hỏi giống nhau:



- Ông ủng hộ tôi hay cả nhà đều chết?



Không còn ai là còn hoài nghi “ cả nhà chết” của Dương Thần là giả hay thật nữa, bởi vì cứ cho là giả, thì cũng không ai dám đem tính mạng của mình ra làm trò đùa.



Bọn họ hôm nay tới đây, không phải là nhận định là Dương Thần đã trở về Dương gia thì cũng phải tuân thủ cái vòng tròn quy củ này.



Chứ không hề nghĩ tới, kết cấu não của hắn không hề giống với những người bình thường.



Tương phản với vẻ mặt chua xót sợ sệt của đám người phản đối là Lưu Bính Huân và đại biểu gia tộc ủng hộ Dương Thần.



Bọn họ cứ cho rằng Dương Thần chỉ là giở chiêu độc, không để ý đến hậu quả mà tùy tiện đụng thủ, chứ không hề nghĩ rằng, sau màn bạo lực, lại có thể chấn áp khống chế hoàn toàn cục diện.



Yến Tam Nương đứng trong góc, gật đầu khen ngợi, dường như có chút khuây khỏa, cô lặng lẽ dự định rời khỏi đại sảnh.



Cô cảm thấy không cần phải xem tiếp, lần kiểm nghiệm đầu tiên hôm nay, kết quả đã rất rõ ràng.



Nhưng chưa đợi cô ta đi đến hậu viện, lại đột nhiên nhíu mày lại, quay mạnh người lại, nhìn về phía đối diện cổng lớn, trong mắt đầy vẻ ưu tư.



Dương Thần đang diễn kịch “bắt tay” với một quan viên phái phản đối sớm đã nhận thức được, nhưng chỉ liếc mắt về phía cổng lớn, lại tiếp tục “nói lời thoại”.



Không bao lâu, ngoài cổng lớn, truyền đến một loạt tiếng giày, hiển nhiên là một đám người ngựa đang tiến đến đại sảnh.



Khi đám người đến gần, mọi người theo bản năng quay đi nhìn.



Không hẹn mà cùng, trên khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.



Phía ủng hộ Dương Thần lại trở nên lo lắng, phía phản đối lại có chút hi vọng.



Bởi vì vẫn chưa lập thu, thời tiết không lấy gì làm dễ chịu, cho nên một đám quân sĩ đều mặc bộ quân phục đơn giản.



Đi đầu, là một người đàn ông cao lớn ngẩng cao đầu, khuôn mặt anh tuấn, rõ ràng là Dương Phá Quân lâu ngày không gặp.



Mang theo đội quân thân vệ, Dương Phá Quân vẫn uy phong lẫm liệt như ngày nào, giống như đang kiểm duyệt chính quân đội của mình, tiến vào đại sảnh.



Nhìn thấy Dương Thần, và trước đại sảnh là một mớ hỗn độn, Dương Phá Quân chau mày, trong mắt đầy sự bất mãn và tức giận.



Cuối cùng, ánh mắt như hai luồng điện, hung hăng nhìn về phía Dương Thần.



- Là tư lệnh Dương Phá Quân.



Một quan quân phe phản đối vui mừng hét lên, cốt cán đời thứ hai và luôn là người đối lập với Dương Thần vào đúng lúc này lại xuất hiện, tất nhiên làm cho người ta vui sướng và mong đợi.