Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 941 : Bát nước đầy
Ngày đăng: 14:11 19/04/20
Sắc mặt Lâm Nhược Khê quả nhiên có chút không tự nhiên nhưng vẫ miễn cưỡng cố mỉm cười, nhìn Thái Ngưng bằng ánh mắt phức tạp.
Trong khi đó Thái Ngưng lại nhìn Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt có chút áy náy, lộ ra một chút gì hơi có phần bất đắc dĩ.
Cô gái khẽ mím môi, quay người đi về phía Dương Công Minh, khẽ cúi đầu:
- Thưa ngài, hôm nay mẹ cháu nhất định muốn đến, làm phiền ngài, khiến ngài có chút phiền toái, mong ngài tha thứ.
Dương Công Minh cười ha ha nói:
- Đây đâu phải là tội gì, nhìn lão già này có gì đáng để đi tha thứ cho người khác đâu.
… Ta lại nghe nói, cháu là một người trong Viêm Hoàng Thiết Lữ, thấy cháu còn rất trẻ, đúng là một nữ anh tài.
- Đúng thế!
Khương San lập tức tiến lên phía trước nói:
- Dương lão nguyên soái, Ngưng Nhi nhà chúng tôi tính tình ngây thơ trong sáng lại không thường hay tự tin về mình, mong ngài quan tâm đến nó một chút, người làm mẹ như tôi vẫn thường lo lắng lắm.
… Phải rồi, hôm nay tôi đến đây đã đặc biệt chuẩn bị cho ngài một món quà nhỏ mong ngài nhận cho.
Vừa nói Khương San vừa cầm chiếc hộp phủ khăn điều đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch.
Dương Thần đứng bên cạnh dở khóc dở cười, bà mẹ vợ này đúng là biết rào trước đón sau, hành sự rất sáng suốt.
Dương Thần bất giác nhìn Thái Ngưng rồi hướng mắt về phía Khương San bĩu môi biểu thị vẻ bái phục.
Trong đôi mắt Thái Ngưng ánh lên vẻ ủy khuất nhưng cô không nói gì.
Thực ra từ lúc Thái Ngưng vừa bước vào cửa Dương Thần đã cảm nhận được rõ ràng rằng tu vi của Thái Ngưng đã đạt đến trình độ như cô ấy đã nói trong điện thoại, đã chính thức đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa với nhừng công phu mà hắn tự tổng kết được thì đó chính xác là thượng thừa, bởi vậy nội công chắc chắn cũng rất mạnh, hắn nghĩ việc tu luyện lên cấp sau này của cô cũng không mấy khó khăn.
Cũng bởi vì đã đạt tới cấp Tiên Thiên nên Thái Ngưng có vẻ điềm tĩnh hơn trước đây, lại càng ung dung nền nã, đặc biệt đang gần như thoát tục.
Điều này khiến Dương Thần cảm thấy rất vui mừng, ít nhất thì cách mà bản thân đã lựa chọn cho cô ấy cũng là đúng đắn.
Trong khi đó Quách Tuyết Hoa làm nhiệm vụ mở món quà mà Khương San tặng.
Sau khi mở tấm lụa điều thì nhận ra đó là một củ nhân sâm dài mọc tự nhiên trong núi.
Loại nhân sâm này rất ít rễ nhưng lại rất dài, chiếc hộp không thể nào chứa hết được nên đành phải quấn lại, khéo léo đặt vào trong hộp.
Lời khen ngợi bình thản này khiến quan hệ giữa họ dường như xích lại gần hơn đến mấy phần.
Sau đó, Dương Thần nghĩ ngợi một lát rồi nhìn Yến Tam Nương hỏi:
- Yến Bà Bà, bà có thể nhìn thấy sự huyền diệu của chiếc vòng Phượng Tường này không?
Yến Tam Nương nghi ngờ hỏi lại:
- Sự huyền diệu? Dương thiếu gia định nói gì ạ?
Trong lòng Dương Thần nghĩ thầm, quả nhiên là thế, tu vi của Yến Tam Nương vẫn chưa đủ để nhìn ra điểm đặc biệt của chiếc vòng Phượng Tường này, cũng không biết là bảo bối do vị cao nhân nào truyền lại nhưng vẫn rất cảm ơn vị tổ tiên ấy.
- Không có gì, chỉ là chiếc vòng này thật sự rất đặc biệt.
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt chất chứa nhiều điều, nói:
- Bà xã, sau này em phải luôn luôn đeo nó, đừng bao giờ tháo ra, dù sao thì nhìn nó cũng rất đẹp.
Lâm Nhược Khê không hiểu vì trong lời nói của Dương Thần có chút khó hiểu, nhưng cô cũng đã đồng ý với Quách Tuyết Hoa trước khi sinh con không được tháo chiếc vòng ra nên cũng gật đầu đồng ý.
Lúc này Khương San lại ngắt lờii nói:
- Con rể Dương, nghe Ngưng Nhi nói, mấy ngày này con phải chuẩn bị hôn lễ cùng Nhược Khê, đến lúc đó nếu có gì cần giúp thì cũng đừng khách sáo nhé, ta cũng biết con bát nước đầy không nỡ đổ đi, nhưng cả Ngưng Nhi và Nghiên Nghiên nhà ta đều rất rộng rãi, nếu cần phù dâu hay gì thì chúng nó cũng có thể giúp.
Nghe đến đó khuôn mặt của Lâm Nhược Khê lại lộ vẻ buồn buồn.
- Mẹ à!
Thái Ngưng vội hét lên.
Dương Thần nhíu mày, uống nốt chén trà rồi nói chậm:
- Bác gái, nếu như cháu nhớ không nhầm thì lúc bác mới gặp cháu bác còn đuổi cháu ra khỏi cửa, nhưng lại mở rộng cửa đón Vĩnh Dạ đến cưới Ngưng Nhi?
... Nếu bác quên mất thời gian đó thì cháu lại nhắc nhở cho bác nhớ một chút. Nếu bây giờ bác lại chạy tới đây biếu nhân sâm thì cháu cảm thấy có những điều bác nên có chừng có mực thôi ạ...
Khương San nghe thấy những lời đó thì lập tức ngậm miệng, cười bối rối, xấu hổ không hỏi thêm điều gì nữa.
Thái Ngưng áy náy nhìn Dương Thần, đương nhiên Dương Thần không thể nào lại trách cô, chỉ là trong lòng đã quyết định sau này không thể nể mặt Khương San quá, cứ mỗi lần bà mở miệng là lại làm người ta đau lòng rất nhiều.