Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 961 : Tôi chưa gặp cô ấy

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Macedonia nhếch miệng, vuốt cái bụng tròn vo, cười nói:



- Ron, không đến nỗi chứ, gia tộc Constantin tuy rằng mục nát chút, nhưng rượu ngon vẫn không hề ít.



- Này… đây là rượu tôi định cất giữ, để vài năm nữa lúc sắp chết thì uống đó…



Lão già Ron khóc lóc nói.



Solon cứng ngắc nói tiếp:



- Muốn chết thì dứt khoát chút, đừng làm hỏng rượu.



- Cái con chim lông đỏ một mắt chết tiệt này! Đây không phải rượu của ngươi, ngươi và lão mập kia phải đền tiền!



Ron không có chút phong độ nào kêu to.



Nhưng hai gã kia sao chịu đền tiền, một gã nhìn ra xa, một gã lắc lắc tai, làm như không nghe thấy.



Dương Thần nhìn ông già có chút đáng thương, vỗ vỗ bờ vai lão, nói:



- Thôi đi, hai chai rượu này coi như hôm nay mọi người cùng nhau uống, tôi nhớ rõ ta có mấy chai rượu nho trắng của làng rượu Chateau năm 1811, ông giúp tôi lo việc cất giữ, chắc phải biết ở đâu đúng không, đi lấy lại đây uống đi.



Ron vẻ mặt cảm kích nói:



- Vẫn là Minh Vương các hạ tốt, nhưng… rượu đó không hợp khẩu vị tôi, có thể đổi thành hai chai Methuselah của trang trại rượu Romanee Conti không?



- Cáo già! Thôi đi! Methuselah một chai cũng bằng hai lần chai Trân châu đen!



Macedonia nói.



Dương Thần cũng có chút bất đăc dĩ, mấy người này thật vẫn y như lúc trước biết cách đòi hỏi.



Nhưng hắn cũng không có hứng lắm với rượu ngon, cho nên hào phóng đồng ý với Ron.



Sau đó, mọi người ngồi xuống, đầu bếp Isabela mập mạp bưng ra các món hải sản phong phú của Địa Trung Hải, Brewster ngoan ngoãn giúp mọi người rót rượu.



Lúc dùng cơm, mấy người và Dương Thần cũng nói chuyện phiếm, phần lớn dùng tiếng Anh, để đám người Lâm Nhược Khê dễ hiểu hơn.



Chỉ có điều, toàn nghe thấy những từ như máy bay chiến đấu, đầu đạn hạt nhân, tàu ngầm hạt nhân…, cảm thấy sởn tóc gáy.



Ăn được một nửa, Isabela vỗ bàn nói:



- Mấy người thật là, có tiểu thư Lâm và phu nhân, nói chuyện đánh đấm làm gì, ngày mai là đại hôn lễ của Minh Vương các hạ, không thể nói chuyện thú vị hơn sao?



Đối với cha mình và ông nội nhà chồng, cô bé này không chút khách khí.



Brewster một bên vỗ tay nói:



- Tôi đồng ý lời vợ yêu.



Macedonia bực mình thằng cháu mắng:



- Theo đuôi!
Ánh mắt của Ron khó hoạt động được, vô cùng tán thưởng nói:



- Tiểu thư Lâm, cô là tân nương đẹp nhất mà tôi gặp trong cả cuộc đời này… Ha ha, đương nhiên cũng có công lao tôi thiết kế áo cưới.



Lâm Nhược Khê nhìn chính mình trong gương, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt thân váy, cũng có bộ dạng khó có thể tin được.



Dường như mặc chiếc áo cưới này sẽ khiến toàn bộ khí chất và cử chỉ của mình đều thăng hoa.



- Cảm ơn ngài, tiên sinh Ron.



Lâm Nhược Khê cười hỏi:



- Bộ áo cưới này có tên không?



- Ừ, câu hỏi rất hay.



Ron cười cười nói:



- Cái áo cưới này, tôi gọi nó là Demeter.



Lâm Nhược Khê nghi hoặc nói:



- Có chút quen tai, đó là tên một người?



- Không, không, đây là “Mẫu thân” của cô.



Ron cười thiện ý nói:



- Persephone đại nhân, là mẫu thân của cô trong thần thoại, là Demeter, nữ thần Mùa màng.



Tôi dùng cái tên Demeter này đặt cho chiếc áo cưới, có ý là chiếc áo sẽ như mẫu thân của cô, che chở cô đi vào giáo đường kết hôn.



Lâm Nhược Khê lúc này mới hiểu ra, gật gật đầu, vui vẻ nhận chiếc áo cưới.



Lúc này, Ron lại vòng quanh cô hai vòng, chặc lưỡi tán thưởng nói:



- Nhìn thế này, thật đúng là rất giống, đặc biệt là khí chất, mặc áo cưới vào rồi, không hề sai biệt…



Tuy rằng Ron nói rất khẽ, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn nghe thấy, cô đang vô cùng hạnh phúc, hỏi:



- Cái gì rất giống?



Ron giật mình, có chút xấu hổ nói:



- Hẳn là tiểu thư Lâm cũng biết, trong quá khứ, người phụ nữ duy nhất của Minh Vương các hạ, là tiểu thư Thập Thất.



Trước đó, solon và Giản, Kathleen đều nói, cô và tiểu thư Thập Thất, về khí chất và thần thái vô cùng giống nhau, hiện giờ xem ra, tôi cũng phải công nhận cách nói đó.



Nghe vậy, Lâm Nhược Khê không khỏi vẻ mặt buồn bã, mất tự nhiên cười nói:



- Thật ư… đáng tiếc tôi chưa từng gặp cô ấy.