Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 963 : Việc duy nhất em có thể làm cho chị

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Giọng nói của Dương Thần vừa đủ nghe, từng chữ đều rõ ràng, từng chữ đều nghe thật cảm động.



Lâm Nhược Khê nghe Dương Thần giới thiệu mình với Thập Thất cũng tự nhiên gật đầu với bia mộ.



Dương Thần quay đầu lại, tiếp tục nhìn bia mộ, tự cười mình nói:



- Em không được cười anh đâu, xem ra anh và cô ấy đã cùng nhau đi được đến ngày hôm nay ngay từ đầu đều là có em phù trợ.



... Người con gái ngốc nghếch này nói muốn nhảy lầu tử tự để bắt ép anh phải kết hôn cô ấy, em cũng không phải không biết anh là người thuộc số ít những kẻ trên thế gian này thấy chết mà không cứu.



... Nếu như không phải vì ánh mắt và khí chất của người con gái này quá giống em thì khi đó anh đã quay đầu bỏ đi, mặc kệ cô ấy có chết hay không.



... Anh và cô ấy đã trải qua bao nhiêu những ngã rẽ cuộc đời, ai cũng đã mắc phải không ít sai lầm, cũng trải qua những lúc vui vẻ và cả sự khổ đau...



... Có đôi khi anh cũng đã từng nghĩ, có phải là em đang cố tình trêu đùa anh hay không, bản thân đã trốn tránh trách nhiệm, đã bỏ đi trước, lại còn đưa một người con gái rất giống em đến bên cạnh anh, chẳng khác nào trêu đùa một đứa trẻ.



... Nhưng sau này anh mới phát hiện ra rằng, Lâm Nhược Khê không phải là em, từ lâu anh đã xem cô ấy hoàn toàn độc lập, cô ấy là vợ của anh...



... Để làm rõ chuyện này, anh và cô ấy còn cãi nhau nữa...



Nói tới đây, Dương Thần quay đầu cười với Lâm Nhược Khê.



Lâm Nhược Khê cũng cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt khẽ hé nở một nụ cười.



Dương Thần thở ra một tiếng,chầm chậm đứng dậy phủi bụi trên quần.



- Thập Thất, anh phải đứng trước mặt em, đến nói những lời này với em, anh nghĩ em cũng sẽ hi vọng anh sẽ đưa ra được sự lựa chọn như thế này.



... Tuy anh sẽ mãi mãi thương nhớ về em, nhưng, để công bằng với người vợ bây giờ của anh, anh nhất định phải chôn chặt hình ảnh em trong sâu thẳm trái tim mình.



... Anh sẽ không để em ra nữa, bởi vì, anh sẽ cùng người con gái bên anh lúc này đi đến hết con đường tương lai...



Đối diện với bia mộ, Dương Thần nghiêm nghị nói.



Khóe mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ lên, đôi mắt ngấn lệ, cô ngẩng đầu hít một hơi dài mới không chế được cảm xúc của mình.



Dương Thần quay người lại hỏi:



- Chúng ta xuống nhé?



Lâm Nhược Khê lắc đầu:



- Em có thể nói với chị ấy vài lời không?



Dương Thần cười gật đầu:



- Tất nhiên rồi, những gì muốn nói anh cũng đã nói hết rồi.



- Cảm ơn.
- Anh nói xem.



Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:



- Ban nãy còn cảm thấy anh rất thành thực, sao chỉ mới một chốc mà đã thành thế này rồi? Còn nữa, nếu anh đã nặng tình như thế, tại sao vẫn giữ quan hệ với những cô kia? Lẽ nào anh không cảm thấy có lỗi với em sao?



... Anh nói thật đi, những lời anh nói trước bia mộ toàn là nói dối, đúng không?



- Sao lại thế được, anh thì cũng có những lúc chân thật chứ.



Dương Thần cười khoan thai:



- Hơn nữa, đây không phải là chủ đề cũ sao, đương nhiên là anh cảm thấy có lỗi với em...



- Vậy anh...



- Nhưng anh cũng không thể có lỗi với bọn họ.



Dương Thần toét miệng cười:



- Họ chẳng có danh phận gì, mà vẫn tình nguyện cùng anh, thậm chí còn làm cho anh rất nhiều chuyện, cũng không phải vì họ không có ai theo đuổi nên chỉ có thể chọn anh...



... Huống hồ anh cũng không thể lừa dối tình cảm của mình, thực sự anh cũng thích họ. Nói anh dâm đãng cũng được, bảo anh vô sỉ cũng chẳng sao, tất cả anh đều không quan tâm, có những chuyện không thể quá thiên về lí trí, bởi vì đó là những chuyện thuộc về tình cảm.



... Nhưng cũng như những gì anh vừa nói, số phận đã để anh và em nên vợ nên chồng, nên em chỉ cẩn thoải mái hưởng thụ đám cưới ngày mai, hưởng thụ cuộc sống sau này thôi.



... Nếu như em muốn lên mặt với những cô gái kia thì ít nhất cũng phải đợi đến khi hôn lễ kết thúc đã, nhưng mọi chuyện cũng đã nói hết rồi, em có thể đánh anh mắng anh, nhưng không thể nói với anh những chuyện đại loại như chuyện li hôn, bởi vì phục hôn rất tốn kém đấy...



Lâm Nhược Khê giận run lên, trừng mắt nhìn hắn:



- Chẳng trách không ai trong bọn họ đến dự hôn lễ, vì họ đều sợ bị anh làm cho tức chết.



Dương Thần nói bằng vẻ không hề để tâm:



- Dù có là như thế thì cũng chẳng sao, hì hì, chúng ta đến chỗ Ron trước đi, trời sắp tối rồi, ăn cơm xong, em với mẹ và vú Vương cứ yên tâm nghỉ ngơi, anh thì đi xác nhận lại tất cả các bước tiến hành của ngày mai.



... Phòng ngủ tối nay anh sẽ bảo họ sắp xếp, còn tự tay anh sẽ chuẩn bị phòng tân hôn, đợi sau đám cưới sẽ cho em xem.



- Còn có phòng tân hôn nữa sao?



- Cô bé ngốc, sao lại nói những lời thừa thãi như thế?



- Anh... anh mới ngốc ý!



...



Sắp xếp mọi việc như thế, Dương Thần không giải thích gì thêm đẩy cô xuống núi rồi lên xe, lái xe quay về.