Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 965 : Cậu ở đâu chui ra vậy?
Ngày đăng: 14:11 19/04/20
Quách Tuyết Hoa ngồi ở hàng ghế đầu vội nắm chặt lấy chiếc váy hoa, hôm nay là lễ cưới của con trai, bà còn đặc ý trang điểm cho thật phù hợp với không khí vui tươi, nhưng lúc này trên khuôn mặt đoan trang mồ hôi vã ra ướt đẫm.
Tên tiểu tử thối này, lại muốn làm loạn gì đây? Quách Tuyết Hoa sắp trừng mắt lên.
Nhưng Dương Thần đứng trên sân khấu lại không hề tự giác, bộ dạng cười tủm tỉm, dương dương tự đắc.
- Chắc chắn sẽ có không ít người cảm thấy rất quái dị, tại sao chú rể lại tự mình chủ trì hôn lễ thế này, vấn đề này cũng khiến tôi đắn đo rất nhiều.
Dương Thần dừng một chút, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Về lý mà nói, người chủ hôn thì phải tuyên bố toàn bộ tiến trình buổi lễ. Nhưng nếu như thế thì chẳng khác nào trở thành người chứng hôn đó đến chỉ huy tôi kết hôn hay sao?
... Cũng không phải vì tôi không thể nghe người ta chỉ huy mình, nhưng người chủ hôn thật sự rất khó chọn, người có thể chỉ huy tôi trừ mẹ tôi thì chỉ có vợ tôi, nhưng họ thì đều không tiện cho lắm, nên tôi đành đích thân làm vậy.
Nghe lí do này, tất cả mọi người có mặt đều không biết đáp lại thế nào.
Ron lại cười ha ha nói với Quách Tuyết Hoa đang ngồi bên cạnh:
- Phu nhân, Minh Vương các hạ thực sự rất hài hước đấy!
Quách Tuyết Hoa quay người nhìn tay thủ lĩnh:
- Cậu từ đâu chui ra thế hả?
Ron vẫn cười ha ha không đáp.
- Còn một chuyện này nữa.
Dương Thần lại cao giọng nói trong micro:
- Có lẽ tất cả mọi người đều phát hiện ra, hôm nay cũng không có người chứng hôn.
Mọi người đều nhìn xung quanh, chính xác, tại sao mà đến người chứng hôn hay linh mục cũng không có lấy một ai nhỉ?
Dương Thần hắng giọng nói:
Quách Tuyết Hoa lại nhìn anh ta rồi nói:
- Anh lại nhìn ra điều gì rồi sao?
Ron vẫn liên tục cười ha ha.
Trong khi đó vú Vương bên cạnh Lâm Nhược Khê lại nắm chặt lấy bàn tay đang run lên vì giận của Lâm Nhược Khê, bà nhẫn nại cười nói:
- Tiểu thư, đừng tức giận như thế, không phải chỉ có một mình thiếu gia mà như thế, có lúc hơi ích kỷ một chút, nhưng cậu cũng là người rất đặc biệt đấy!
- Vú Vương, bây giờ cháu muốn quay đầu bỏ chạy.
Lâm Nhược Khê nói.
- Cái này không được đâu.
Vú Vương biết cô chỉ thuận miệng nói ra như thế, bà cười nói:
- Không phải tiểu thư nói còn phải chờ cậu tặng quà sao, dù thế nào cũng phải nhìn thấy quà đã chứ!
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, nhưng lần này cô bước nhanh hơn để đề phòng lúc đang đi lại xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, Lâm Nhược Khê đã bước lên sân khấu, vú Vương cầm tay cô đặt vào tay Dương Thần rồi quay trở lại chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn ở phía dưới sân khấu.
Khi cô dâu chú rể quay mặt lại nhìn mọi người phía dưới bỗng vang lên tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt!
Dương Thần hài lòng nháy mắt với Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê lại có chút thẹn thùng, khuôn mặt ửng hồng.
Cảm thấy thời gian của những tràng vỗ tay đã đủ dài, Dương Thần nắm tay Lâm Nhược Khê đi đến phái micro tuyên bố:
- Tiếp theo là thời điểm trao tín vật, thứ tôi muốn tặng cho cô ấy là thứ tôi đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị.
... Để tất cả mọi người đều được ngắm, tôi sẽ cho phép camera ghi hình lại để mọi người cùng xem, mọi người hãy chú ý nhìn vào bốn màn hình lớn xung quanh.