Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 968 : Đêm xuân đáng giá ngàn vàng

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Vách núi nham thạch hơi có vẻ trơ trụi trước mắt kia, cao chừng hơn trăm mét.



Hơn nữa, chỉ có một con đường bậc thang nhỏ uốn lượn, đi thông lên đỉnh vách núi.



Ở đỉnh ngọn núi nham thạch này, chính là một khu vực bằng phẳng rộng lớn, hoàn toàn là một khối đá núi lớn, bằng phẳng bị cắt ra.



Ngay tại bình địa rộng lớn bằng phẳng, một tòa lâu đài trong bóng đêm toát ra vẻ giàu có, thần bí và trang nghiêm, im lặng đứng vững!



Đây thực sự là một tòa lâu đài, giống như thành cổ Châu Âu nhìn thấy trên TV vậy, do các khối nham thạch thuần túy xếp mà thành, tòa tháp cao cao đứng lặng bốn phía, ở giữa là một đỉnh nửa vòng tròn cực lớn.



Vài lá cờ dài màu sắc rực rỡ trên đỉnh tháp, lay động phần phật cùng với gió biển, cũng không nhìn thấy bên trên đó là hình vẽ gì.



Kết hợp giữa phong cách Gothic và Baroque, khiến cho tòa lâu đài này có vẻ vô cùng quý giá và uy phong lẫm liệt.



- Em yêu, căn nhà này nếu đem tới Trung Hải bán, phỏng chừng cũng trên vài trăm triệu ấy.



Dương Thần trêu ghẹo nói.



Lâm Nhược Khê có chút vô lực nói:



- Đây nào có là phòng tân hôn chứ… Tuy tòa lâu đài này nhìn rất đẹp, nhưng cũng không thể lấy ra làm phòng ở thực sự nha, hơn nữa căn nhà to như này, hai người ở… Có phô trương quá không?



Dương Thần bất đắc dĩ buông tay nói:



- Tòa lâu đài này vốn là lúc Thực dân Anh ở đảo này, xây dựng cho quý tộc mở tiệc long trọng.



Nhưng không đợi đến lúc xây xong thì đã bạo phát bạo động, thế lực bên ngoài và dân ở đây đối địch nhau, sau đó trở thành nơi bỏ đi.



Sau khi anh tiếp nhận, Ron nói muốn xây dựng xong tòa lâu đài này, xây dựng lại thành nơi ở của anh, anh lúc đó cảm thấy dù sao cũng đã mở ra rồi, thì dứt khoát xây dựng lại đi, thực ra sau khi làm xong anh cũng không ở mấy ngày, hơn nửa thời gian đều ở bên ngoài.



Cho nên nói, không phải anh cố ý đốt nhiều tiền, mà là nơi này lớn như vậy, cũng không thể vì xây nhỏ một chút mà cố ý làm cho không đâu vào đâu.



Lâm Nhược Khê nghe thấy những lời lắt léo như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.



- Em cũng không trách anh, làm gì mà giống như oan ức vậy.



Nói xong, cô nhảy xuống xe, ngửa đầu nhìn bậc thang dài ngoằng, có chút khó xử nói:



- Phải đi lên à, em như này có không tiện không?



Bởi vì ban ngày thực sự không có thời gian thay quần áo, Lâm Nhược Khê vẫn mặc bộ áo cưới vô giá đó.



Dương Thần đi đến phía trước người cô, ngồi xổm xuống, quay đầu lại nói:
Nói tới đây, Dương Thần thất kinh tỉnh lại, sửng sốt, thầm kêu không xong.



Hắn khinh địch rồi!



Bởi vì muốn khoe khoang một chút với cô, không ngờ để suy nghĩ trong lòng lộ ra ngoài.



Quả nhiên, mắt Lâm Nhược Khê bây giờ đã lộ ra hàn khí, vẻ mặt “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nhìn hắn.



- Nói đi, đợi cái gì.



Lâm Nhược Khê cười lạnh nói:



- Có phải đợi em thỏa hiệp, gọi những người phụ nữ khác đến cùng sống, sau đó anh có thể sống vui vẻ tiêu dao hay không hả?



- Ấy… Việc ấy… Bà xã à, không hoàn toàn là em nghĩ như thế.



Dương Thần xoa xoa tay, trong lòng nói thầm, sao lại bị cô nghĩ tới điểm này chứ.



Hắn thực sự có tính toán kia, bằng không làm gì để Ron bố trí xong tất cả các phòng, đợi khách tới chứ.



Đương nhiên, tối nay thuần túy chỉ là muốn cùng bà xã chính thức tới nơi này cùng trải qua một đêm đẹp đẽ thôi mà!



Lâm Nhược Khê đi tới giữa phòng khách, dạo qua một vòng, có hứng thú hỏi lại:



- Thật không, thế cái anh muốn là cái gì?



Dương Thần cười ngây ngô nói:



- Anh là muốn đợi ngày mai gì gì đó, để mẹ và vú Vương cùng lên ở một phòng, cùng sống với chúng ta, vì thế mới nói sẽ không để trống.



- Hóa ra là như thế.



Lâm Nhược Khê cười nói:



- Nhưng như vậy vẫn sẽ có hơn hai mươi phòng để trống, không phải anh muốn để Sắc Vi, Thiện Ny và An Tâm bọn họ cũng đến đây, xem vương quốc của anh sao?



Dù sao hôn lễ của chúng ta cũng kết thúc rồi, bọn họ lại dường như rất có hứng thú, em cảm thấy anh liền nhanh chóng đưa bọn họ đến, nơi này liền để cho các cô ấy ở đi, nếu như phòng cho bọn họ không đủ, hay là em xuống núi ở trong một căn nhà gỗ là được rồi, dù gì em cảm thấy leo núi cũng rất mệt…



Nghe miệng lưỡi của cô càng ngày càng oán trách và tức giận, da đầu Dương Thần run lên, mặt mày ủy khuất cười khỏ nói:



- Bà xã ngoan, chúng ta có thể đợi “Động phòng” xong rồi thảo luận vấn đề này không? Cũng đã sắp hai giờ sáng rồi, cứ tiếp tục như này, đêm xuân đáng giá ngàn vàng liền trôi qua mất!