Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 992 : Trời phạt
Ngày đăng: 14:12 19/04/20
Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê run lên, sau khi tất cả mọi suy nghĩ đều ngừng lại trong thời gian ngắn tĩnh lặng, rồi bất ngờ bùng lên với niềm vui bất ngờ.
Vội vàng xoay người về phía sau, nhìn cô bé mặc váy xanh đang vui vẻ chạy tới,
- Lam Lam!?
Dương Thần chỉ cảm thấy Lâm Nhược Khê đột nhiên rút bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, vừa quay đầu lại, đã thấy cô cúi người xuống, dang tay ra, ôm lấy một cô bé dễ thương vào lòng!
- Mẹ!
Lam Lam giọng còn hơi sữa, ngọng ngịu gọi cô.
Cô bé trước sau vẫn mặc một kiểu váy màu xanh lam, nhưng điểm không giống chính là, do nhiệt độ xuống thấp, cô bé đi thêm một đôi tất vải trắng, chân đi một đôi giày da, mái tóc đen tuyền để xõa, tôn thêm làn da trắng như tuyết, và đôi mắt lúng liếng to tròn, tràn đầy vui vẻ nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê một tay ôm lấy cô bé, rồi rất tự nhiên hôn lên khuôn mặt trắng mịn của cô một cái, chỉ ngửi thấy mùi sữa của trẻ con.
- Lam Lam, sao con lại ở đây, mẹ rất nhớ con.
Lâm Nhược Khê trong lòng vẫn luôn nhớ đến chuyện “ông nội” mang Lam Lam đi, nhưng mình cũng không có cách nào tìm được, không ngờ cô bé nhỏ thần kỳ này lại đang xuất hiện trước mặt mình!
Lam Lam ôm cổ Lâm Nhược Khê, chu mỏ nói:
- Là ông nội để Lam Lam và cô bảo mẫu tới đây, để Lam Lam tìm được mẹ.
- Ông nội con?
Lâm Nhược Khê ngạc nhiên, người đàn ông kỳ quái đó muốn cho mình nhận nuôi Lam Lam sao?
Cô bảo mẫu Mẫn Quyên ở phía sau thở phì phò, dường như việc đuổi theo Lam Lam là một việc rất hao tốn sức lực, khiến cho người đi đường nhìn vào đó là, Mẫn Quyên còn ôm theo một chú gấu trúc bằng bông, chính là món quà mà trước đây Lâm Nhược Khê tặng cho Lam Lam.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Dương Thần, Mẫn Quyên cảm thấy hơi ngại, cười,
- Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, lão gia đột nhiên nói phải đi ra ngoài một thời gian, không biết lúc nào mới quay về, trước khi đi có bảo tôi và Lam Lam đến đây, nói hai người đang ở đây, bảo Lam Lam ở bên cạnh cô một thời gian.
Lâm Nhược Khê càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng không nhịn được liền nói:
- Nhược Khê bảo bối, em còn chưa mang thai, làm sao mà làm mẹ được chứ!
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê đỏ ửng, nhìn xung quanh bốn phía xác nhận rằng không có người đi đường nào nghe thấy, mới nói:
- Anh nói linh tinh gì chứ, em thích Lam Lam, Lam Lam gọi em là mẹ thì sao chứ, con nhà người ta còn nhỏ như vậy mà đã đáng thương như thế rồi, chẳng lẽ anh không có chút cảm thông nào sao?
- Cảm thông thì có, nhưng đứa bé này gọi em là mẹ, vậy chẳng phải anh là ba của nó sao?
Lam Lam còn trích dẫn cả thơ cổ để khuyên cô.
Lâm Nhược Khê hơi hơi đỏ mặt, lớn như vậy rồi mà vẫn còn bị trẻ con lên lớp, lộ vẻ khó xử, nhìn bát bánh bao canh thịt dê,
- Nhưng mẹ không ăn được nữa.
- Sao không nói sớm! Để anh ăn cho!
Dương Thần hớn hở cầm lấy bát của Lâm Nhược Khê, rồi tiêu diệt gọn mấy cái bánh bao còn xót lại trong chớp mắt.
Lần đầu tiên Lam Lam nhìn Dương Thần cười khanh khách,
- Chú xấu xa là một đứa bé ngoan!
Dương Thần nhìn cô nhóc, đột nhiên cảm nhận được nụ cười rạng rỡ của cô bé, hóa ra cũng khá hợp với mình đấy.
Đương nhiên rồi, có lẽ hai người đều có cái dạ dày khổng lồ.
Không ít người xung quanh ngồi nhìn, một bàn đầy thức ăn như vậy mà bị tiêu diệt sạch sẽ, khiến cho nhân viên phục vụ, nhìn hai người một lớn một nhỏ bằng ánh mắt vô cùng khâm phục.
Lâm Nhược Khê lấy bình đựng nước chanh, rót cho Lam Lam một ít, nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô bé, trong lòng cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
- Lam Lam, trước khi ông nội con rời đi, ông con có nói gì không?
Lâm Nhược Khê sợ người đàn ông đó lại đột nhiên trở về, rồi mang Lam Lam đi, cho nên muốn hỏi cho rõ ràng.
Lam Lam nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ ngợi một lát, rồi lắc đầu,
- Ông nội bảo để Lam Lam và mẹ sống cùng nhau.
Ánh mắt Dương Thần lóe lên một tia khác lạ, hỏi:
- Nhược Khê, em đã từng gặp ông nội của Lam Lam?
Lâm Nhược Khê gật đầu, trước đây có từng gặp nhau một lần, rồi cô kể cho Dương Thần nghe chuyện ông nội Lam Lam đột nhiên xuất hiện, và mang Lam Lam đi.
- Lúc đó ông ta nói, nếu như em muốn nhận nuôi Lam Lam, thì nhất định phải ly hôn với anh, bây giờ đột nhiên lại đưa Lam Lam tới đây, quả thực em nghĩ mãi cũng vẫn không hiểu ra làm sao.
Lâm Nhược Khê nhíu mi.
Cô bảo mẫu Mẫn Quyên ngồi bên cạnh vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, thấp giọng nói:
- Anh Dương, cô Lâm, thực ra... lão gia nhà tôi có kể cho tôi nghe một số chuyện...