Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 105 :

Ngày đăng: 09:44 30/04/20


61105.Lâu đài trước mắt là một khối kiến trức kiểu Anh cổ kính, diện tích rộng rãi, cây cối xung quanh rậm rạp, nơi đáng xem nhất là hồ bơi ngoài trời và bãi vườn sân gôn, không hề thua kém gì so với biệt thự Mặc gia.



Mặc Thiệu Đình nắm lấy tay Đường Lạc Lạc, đi theo sau là một vài vệ sĩ và Tần Việt, một hàng người oai nghiêm đi đến trước cửa lâu đài.



Ổ khoá cửa nặng nề mở ra, ngay cửa có hai người hầu nước ngoài đang đứng cung kính cúi chào, chào hỏi bằng giọng Trung Quốc không được chuẩn cho lắm.



- Chủ nhân, chào mừng về nhà.



Trong vườn hoa của toà lâu đài, trồng rất nhiều loại cây cỏ khác nhau, đặc biệt là hoa hồng nở cực kì tươi tốt, Đường Lạc Lạc đi vào đây, cảm thấy lâu đài trong buổi đêm vừa thần bí vừa có chút mởi mẻ, không nhịn được thầm thì nhỏ tiếng.



- Tiểu Ca Ca, anh còn có nhà ở nước ngoài nữa hả, tôi còn tưởng…



- Còn tưởng tôi chỉ có thể dựa vào tài sản hèn mọn của Mặc gia, mới có thể sống yên ổn sao.



Khoé miệng Mặc Thiệu Đình thoáng hiện ra nụ cười châm biếm, không chỉ Đường Lạc Lạc, đoán chừng rất nhiều người, bao gồm La Nhã, đều nghĩ như thế thôi.



Tưởng rằng người thừa kế của Mặc gia, là thân phận quang vinh nhất của anh, thậm chí cảm thấy mọi thứ của anh, đều là Mặc gia đưa cho.



La Nhã lợi dụng anh khiến nhà họ Mặc từng bước đi và con đường phát triển đúng đắn, giờ đây còn muốn Mặc Tây Thành đến ngồi không hưởng lộc, đó là những người anh gọi là người thân.



Mới tiếp quản nhà họ Mặc, anh sớm đã nhạy bén nhận thức được điều này, tài sản của nhà họ Mặc, anh vốn cũng không muốn đụng đến một xu, ai cũng không biết mấy năm nay anh lặng lẽ bày mưu tính kế, ở nước ngoài đã có cho mình một công ty khoa học công nghệ được đưa ra thị trường, tài sản nhà họ Mặc hùng hậu đó là sự thật, nhưng thời thế bây giờ, nghiên cứu kĩ thuật công nghệ mới là thứ phát triển nhanh nhất, kiếm được nhiều tiền nhất.



Sớm trước năm năm, Mặc Thiệu Đình đã chuyển tầm nhìn từ nhà họ Mặc sang công ty của mình.



Giờ đây tiền gửi ngân hàng của anh ở Thuỵ Sĩ, đã tích luỹ đến con số không ai có thể tưởng tượng được, và công ty khoa học công nghệ dưới tên anh, cũng đang dần phát triển lớn mạnh.



Tất thảy, đều không có mối quan hệ gì với nhà họ Mặc.




Đường Lạc Lạc giơ ngón tay đặt lên miệng, làm một động tác “suỵt”, đồng thời cẩn thận dò hỏi người hầu.



- Chủ nhân của các người đâu?



- Ở phòng hội nghị mở cuộc họp.



Người hầu đưa tay chỉ vào căn phòng bên góc rẽ.



Đường Lạc Lạc lập tức gật gật đầu, lén lút đi đến đó như một đứa con nít, cánh cửa gỗ khoá chặt lại, không nghe được một chút tiếng động từ bên trong, cô ghé sát người xuống, ép sát lỗ tai vào cửa, nhưng vẫn như cũ không nghe thấy gì, mẹ nó, cái cửa này cách âm cũng quá tốt rồi đó!



Tuy rằng cả toà lâu đài đều cổ kính và hoa lệ, nhưng trong phòng hội nghị, lại ngập tràn cảm giác khoa học công nghệ tương lai.



Phong cách trang trí lấy màu trắng và bạc làm màu chủ đạo, sạch sẽ lại gọn gàng, những bức tưởng xung quanh đều treo những chiếc màn hình LCD lớn, trên chiếc bàn họp lớn bằng thép, bày biện các loại máy móc và thiết bị kỳ lạ hiếm thấy, Mặc Thiệu Đình ngồi ở ghế đầu của chiếc bàn dài, thần sắc lạnh lùng và nghiêm túc, đang kiên nhẫn lắng nghe báo cáo của cấp dưới.



Trong phòng có mấy chục người, có người đứng có người ngồi, có người châu Á tóc đen da vàng mà Mặc Thiệu Đình đưa tới, cũng có người da trắng tóc vàng mắt xanh, còn có những người vừa nhìn đã biết là con lai.



Mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, lúc này, một nam thanh niên lai Pháp Trung, đang nói bằng giọng địa phương tiếng Hoa, báo cáo với Mặc Thiệu Đình: … Nửa năm trước tình trạng của chúng ta là thế này, trước mắt sự đột phá của tổng lợi nhuận đã đến giai đoạn suy yếu, muốn có được tiến bộ vượt bậc vô cùng khó khăn, nhưng trong thời gian ngắn, mọi thứ đều vẫn xem như ổn định, nếu chúng ta không có được nguồn ngoại viện lớn mạnh, vậy những dự định lớn lao trong tương lai rất khó thực hiện trong thời gian ngắn.



- Đúng vậy, dù sao chúng ta chỉ là một công ty khoa học công nghệ mới nổi, tuy mấy năm nay lớn mạnh vượt bậc, nhưng dù sao cũng không thể một bước lên trời.



Một người nước ngoài khác chau mày, có chút lúng túng mở miệng.



Mặc Thiệu Đình dường như không cảm thấy bất ngờ, công ty khoa học công nghệ này đã bí mật vận hành bốn năm rồi, một công ty bốn năm, có thể làm được như tình trạng hôm nay đã thực sự rất đáng nể rồi, nhưng thứ anh muốn không chỉ có thế.



Trước mắt, như lời bọn họ nói, bản thân cần có một thời cơ, một nguồn ngoại viện lớn mạnh, giúp anh một bước lên trời.