Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 107 :

Ngày đăng: 09:44 30/04/20


61107.



Đường Lạc Lạc lúc này đang núp trong bụi cây, cả người nắm chặt lấy nắm đấm, đã sắp phát điên rồi.



Cô nhìn thấy nhiều người chĩa súng vào Mặc Thiệu Đình như thế, cực kì căng thẳng, mãi đến khi Harvey đề xuất ra trò cò quay Nga, Đường Lạc Lạc xém chút nữa không khống chế được bản thân, rít lên thất thanh.



Đó là trò trêu ngươi mạng sống đó!



Cô không muốn làm goá phụ đâu được không?



Mặc Thiệu Đình nhất định nhất định không thể xảy ra chuyện gì…



- Chủ nhân…



Tần Việt nhìn Mặc Thiệu Đình lắc đầu, dùng một giọng nói cực nhỏ cực nhỏ hối thúc.



- Chúng tôi yểm hộ cậu, cậu xông ra ngoài, trò này không thể chơi được.



Nếu Harvey trực tiếp nạp năm viên đạn vào khẩu súng, vậy bất kể chơi kiểu gì, bọn họ đều chết chắc.



Đây quá nguy hiểm, chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết.



Mặc Thiệu Đình vẫy tay, ra hiệu cậu đừng nói thêm nữa, Tần Việt nôn nóng đến chết, cứ biết sự cố chấp của Mặc Thiệu Đình, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.



- Sao thế, sợ rồi sao?



Harvey cười to.



- Nếu sợ rồi, bây giờ mấy người có thể giơ tay đầu hàng, tôi sẽ cho mấy người một con đường sống.



- Tôi sẽ không như thế.



Lesly hiện ra nụ cười khát máu.



- Tôi phải xé nát thằng nhát gan này thành trăm mảnh!



Mặc Thiệu Đình khoé miệng cong lên, cười nhẹ.



- Ai bắt đầu trước?



- Các người.



Harvey ném khẩu súng lục trên tay xuống đất trước mặt Mặc Thiệu Đình.



- Đừng lãng phí thời gian, để chúng ta nhanh chóng giải quyết hết mọi thứ.



Mặc Thiệu Đình cúi đầu, vừa định ghé sát xuống nhặt lấy khẩu súng, Tần Việt lại đi trước anh một bước, nhặt khẩu súng lên, theo Mặc Thiệu Đình lâu như vậy, mấy lần vào sinh ra tử, sự đe doạ của cái chết như hình với bóng, Tần Việt đã dần dần làm quen.
Mặc Thiệu Đình đưa tay chỉ vào phía Lesly đứng bên cạnh đang xem trò náo nhiệt.



- Cô ta.



- Cậu điên rồi phải không?



Lesly ngay lập tức hét to.



- Tên heo da vàng! Tôi phải bẻ gãy xương cậu, giẫm nát xương cậu ra!



Harvey bất lực nhún vai.



- Lesly, có những lúc, nhất định phải vì tổ chức mà trả giá một chút.



Nói xong liền đưa khẩu súng ném vào trong tay Lesly.



Cô nàng tóc đỏ bây giờ mắt đã đỏ hoe, nhìn chằm vào Mặc Thiệu Đình, dường như chỉ cần Harvey không cố chấp, cô ta sẽ là người đầu tiên xông đến xé nát Mặc Thiệu Đình, cầm cây súng lục trên tay, vẻ mặt cô ta không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi bóp cò.



“Tạch-- ” một tiếng, Lesly ném khẩu súng qua đây, kèm theo những lời mắng chửi chói tai.



- Đến lượt mấy người rồi, tên nhát gan, đi chết đi!



Sự khủng bố của trò cò quay Nga là nằm ở chỗ chưa biết trước gì cả, cầm súng lên, bạn vĩnh viễn không biết trong đây nạp đầy đạn, hay chỉ có một phát, mỗi một lần bóp cò, đều quanh quẩn giữa ranh giới của sự sống chết.



Lần này đã đến vòng thứ ba rồi, trong đó có lẽ chỉ còn hai phát đạn, có lẽ một phát, có lẽ không còn nữa…



Không biết trước luôn là thứ đáng sợ nhất.



Lúc này trong ba người mà Mặc Thiệu Đình đem đến, Tần Việt và người đàn ông da trắng đeo kính đều đã chơi qua rồi, chỉ còn lại bản thân Mặc Thiệu Đình, và một ông vệ sĩ ngồi dưới đất khóc nức nở, vòng này, trong hai người nhất định phải chọn ra một người.



Harvey cười nhếch mép, cười rất hăng hái, ánh mắt không ngừng lượn quanh Mặc Thiệu Đình và ông vệ sĩ, vệ sĩ bị doạ đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi, run rẩy hoảng sợ như lá cây trong gió.



Giây kế tiếp, ông ta dưới đất cứ dứt khoát ôm khư khư lấy chân Mặc Thiệu Đình.



- Chủ nhân… Chủ nhân tôi sợ… Tôi… Tôi không dám…



Tần Việt không nói nên lời nhíu chặt chân mày, vốn mang một vệ sĩ đến, phòng trường hợp khi cần tới, nhưng mà không ngờ đến, tâm lí yếu ớt của ông vệ sĩ, trái lại thành ra liên luỵ, ông ta không dám, không lẽ muốn Mặc Thiệu Đình giành trước ông tiếp nhận thử thách hay sao?



Nếu như, bây giờ trong khẩu súng nạp đầy đạn…



Cậu không dám nghĩ tiếp nữa.



Ánh mắt của Harvey nhìn chằm chằm vào ông vệ sĩ đang nước mắt nước mũi đầm đìa, chậm rãi chuyển ánh nhìn đến mặt Mặc Thiệu Đình, đưa tay ra, ngón tay của ông ban nãy nóng lòng muốn thử chỉ vào mặt Mặc Thiệu Đình, đột nhiên một giọng nữ lanh lảnh vang lên từ bụi cây.



- Đợi chút!