Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 109 :

Ngày đăng: 09:44 30/04/20


61109.



Nụ hôn của anh nhẹ nhàng mềm mại, khiến trong lòng Đường Lạc Lạc nhói lên, suýt nữa oa khóc, từ lúc bắt đầu núp trong bụi cây đến bây giờ, cô luôn cố gắng kiềm nén, lúc này Mặc Thiệu Đình nói với cô “Đợi tôi trở về”, giống như một câu nói liền mở ra chiếc van tủi thân và sợ hãi, khiến Đường Lạc Lạc nhịn không được vành mắt đỏ hoe.



Cô sợ, cô thật sự rất sợ, không biết anh sắp phải đối mặt với cái gì, không biết anh tại sao lại không sống những ngày tháng yên ổn, lại bí quá hoá liều như vậy, càng sợ anh vừa đi, không biết khi nào trở về, cũng không biết trờ về ra sao…



Bây giờ cô thực sự có chút hối hận rồi, vì sao không ngoan ngoãn nghe lời anh đợi ở nhà, cái gì cũng không biết có lẽ sẽ tốt hơn một chút?



Không, ít nhất bây giờ cô có thể ở bên anh, rõ ràng chính xác nhìn thấy anh.



Đường Lạc Lạc cắn môi, cố gắng nén lại cảm giác bất an trong lòng, đôi mắt vì nước mắt trào lên, đặc biệt long lanh.



- Ừm, tôi đợi anh, tôi sẽ ngoan mà.



Mặc Thiệu Đình nhéo lấy chóp mũi Đường Lạc Lạc, cười một cái, quay người đi theo quản gia hướng đến phòng sách của Lance.



… … 



Gây bất ngờ cho Mặc Thiệu Đình, tộc trưởng Lance của gia tộc Brown lớn mạnh, lại không phải là một ông người Anh tóc vàng mắt xanh, vừa nhìn vào, lại càng giống một người Hoa Hạ…



Đầu tóc ông màu nâu hơi xoăn, đường nét sâu xa nhưng lại không cứng nhắc khoa trương, một đôi mắt màu đen, bỗng nhiên vừa nhìn, giống một một người Hoa Hạ mang dòng máu lai.



Tuổi cũng không nhỏ nữa, nhưng vì chăm sóc tốt, nhìn vào cũng chỉ có bốn mươi mấy tuổi, mặc một chiếc sơ-mi xám và chiếc quần Tây, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình đi vào, cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh, mở miệng là giọng tiếng Hoa Hạ vô cùng trôi chảy.



- Rất vui được biết cậu, ngài Mặc.



Người nước ngoài thông thường tiếng Hoa Hạ có tốt đến mấy, cũng sẽ có cảm giác gượng gạo, nhưng tiếng Hoa Hạ của Lance trôi chảy đến nỗi, nếu như chỉ dùng dùng tai để nghe, gần như sẽ tưởng rằng ông là một người Hoa Hạ.



Trên mặt Mặc Thiệu Đình thoáng qua chút kinh ngạc, bị Lance thu hết vào tầm mắt, nụ cười ông càng thêm rạng rỡ.



- Tôi nghe bọn họ nói, cậu kèm chặt được Harvey, rất lợi hại, nằm ngoài dự đoán của tôi.




Vốn không muốn kéo tiểu nha đầu vào đây chút nào, không ngờ đến còn để cô cùng anh đi một chuyến quỷ môn quan, mãi đến bây giờ, tinh thần căng thẳng của Mặc Thiệu Đình mới được thư giãn, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.



- Ai để cô đi theo tôi vậy? Ai để cô trốn ra vậy?



Nguy hiểm thế nào cô không biết sao?



Lúc nãy có vô số khoảnh khắc, cô đều có thể gặp nguy hiểm, nếu như không phải may mắn, còn có thể vui vẻ đứng ở đây?



Cảm giác người đàn ông trước mặt lớn mạnh đến nỗi khiến người khác nghẹt thở đến hạ huyết áp, Đường Lạc Lạc có chút chột dạ nắm chặt tay hơn, giọng như muỗi kêu lí nhí, uất ức nói.



- Tôi… Tôi không phải quan tâm anh sao…



Hay rồi, bây giờ không sao thì không sao rồi, bắt đầu hết chuyện xong tính sổ đây mà.



Hành động lôi chuyện cũ của Mặc Thiệu Đình như vậy, thật là khiến người ta khinh bỉ!



Gương mặt u ám kéo tay Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình không nói câu nào đưa Đường Lạc Lạc rời khỏi trang viên, không nói câu nào ngồi trên xe trở về, trong khoảng khắc Đường Lạc Lạc vừa ngồi bên cạnh mình, nhéo lấy khuôn mặt mang nét trẻ con của cô.



- Quay về mới tính sổ với cô!



Đường Lạc Lạc: …



Không được làm thế!



Tuy rằng bản thân trốn ra ngoài là không đúng, theo Mặc Thiệu Đình cũng không nhiều, nhưng mà… Nhưng mà… Được rồi, cô trừ việc thêm rắc rối, thật sự không có gì đáng để tuyên dương cả.



Ủ rũ theo Mặc Thiệu Đình về lâu đài, Đường Lạc Lạc xem như thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đóng cửa phòng ngủ, Đường Lạc Lạc nhìn Mặc Thiệu Đình lấy lòng, bĩu môi.



- Được rồi được rồi, đại hiệp Thiệu Đình, tôi sai rồi được chưa!