Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 126 :

Ngày đăng: 09:44 30/04/20


Ngôn ngữ Hoa Quốc uyên thâm, dù là người nước ngoài đã định cư ở Hoa Quốc nhiều năm, sợ rằng cũng không thể thuần thục vận dụng thành ngữ, nhưng tiếng Hoa Hạ của Goerge lại tiêu chuẩn chính gốc, vô cùng hiếm có.



Cũng không trách Diệp Tiểu lại kinh ngạc không ngớt.



- Tôi tên George, không phải tên biến thái.



George nghiêm túc quấn vải xô cho Diệp Tiểu Manh.



- Tiếng Hoa Hạ của tôi, là chú Lance của tôi dạy tôi, vợ của ông là một người Hoa Hạ, đương nhiên… không tách khỏi thiên bẩm vượt trội của tôi rồi.



- Đúng là không biết xấu hổ.



Diệp Tiểu Manh cảm khái.



- Rõ rằng là vợ của chú anh dạy đó được không…



- Cô nói cái gì?



George băng bó chân cho Diệp Tiểu Manh xong, người đứng dậy, ghé sát đến khuôn mặt của Diệp Tiểu Manh, từng chút từng chút sáp đến gần, đột nhiên khựng lại lúc chóp mũi hai người còn cách nhau vài centimet.



- Cô còn chọc tức tôi, tôi…



Hơi thở hai người quấn lấy nhau, Diệp Tiểu Manh nhìn thấy rất rõ ràng mỗi chi tiết trên mặt George, thân hình to lớn của anh bao phủ lấy cô, hai tay chống trên giường, khoá chặt lấy mình, hơi thở cô đột nhiên sót đi một nhịp, mắt nhìn môi của George gần môi của mình hé mở, khoảng cách gần đến nỗi gần như cô chỉ mở miệng một cái là hai người liền chạm môi nhau…



- Anh… anh sẽ làm sao…



Diệp Tiểu Manh chỉ cảm thấy hơi thở gấp gáp, giọng nói lại hơi run rẩy.



Aaaa cái tên này, sao đến gần mình một cái là toàn thân đều không thoải mái.



Đáng chết!



- Tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.




Đúng là càng ngày càng kỳ lạ rồi đó được không.



Mặc Thiệu Đình dùng áo vét của mình che đi bờ vai xinh đẹp của Đường Lạc Lạc, lập tức cảm thấy bộ đồ này đẹp lên rất nhiều, quay người lấy thẻ đen của mình, giao cho nhân viên làm việc.



- Tính tiền.



Mọi người giờ mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng boss không vừa ý nữa chứ, thích là được, thích là được rồi.



- Chiếc váy này giá bốn trăm năm mươi vạn, cộng thêm trang điểm và tạo hình là năm trăm mười hai vạn, sau khi giảm giá cho anh… vừa đủ năm trăm vạn.



Giọng nói chị thu ngân nhẹ nhàng báo giá, cười tít mắt khen ngợi.



- Bà Mặc thật là đẹp!



Mà bây giờ, bà Mặc rõ ràng không có tâm trạng suy nghĩ vấn đề bản thân có đẹp hay không, Đường Lạc Lạc trố mắt đứng nhìn, gần như nghi ngờ bản thân nghe nhầm rồi, năm trăm vạn?



Chiếc váy này bốn trăm năm mươi vạn?



Những hạt đính trên đây không phải là những hạt kim cương bạc đâu, mà là nhân dân tệ phải không? Chỉ làm một chút tạo hình như thế, năm mươi vạn?



Tại sao không trực tiếp cướp tiền luôn cho nhanh lẹ một chút…



Đây đâu phải là đi tham gia vũ hội, là thư giãn, thực sự là đi tán gia bại sản đó…



- Đây…



Đường Lạc Lạc vừa định nói, muốn trả lại chiếc váy Mặc Thiệu Đình đã trả xong hoá đơn, kéo Đường Lạc Lạc đi ra ngoài.



- Phải ngoan, nếu không lần sau không dẫn cô ra ngoài chơi nữa.



Đường Lạc Lạc thực sự có sự xúc động muốn chảy nước mắt, xin đừng dẫn cô ra ngoài chơi nữa, chơi một lần này là mấy trăm vạn, cô thật sự chơi không nổi đâu…