Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 130 :

Ngày đăng: 09:44 30/04/20


Và đồng thời, trong căn phòng tổng thống của khách sạn, Lâm Uyển Du mặc một áo choàng tắm màu trắng, đang thầm thì với Mặc Tây Thành.



- Đều chuẩn bị xong chưa? Tin nhắn gửi chưa, có phải Thiệu Đình lập tức sẽ lên đây không?



Mặc Tây Thành bị Lâm Uyển Du thúc giục đến có chút bực mình, đưa cho Lâm Uyển Du một bình xịt nhỏ.



- Đều chuẩn bị xong rồi, cô lấy cái này đi, đợi anh tôi vào đầy liền tìm cơ hội phun một ít trong phòng, có thể khiến người ta thần trí không tỉnh táo, đến lúc đó thì xem cô rồi. Tôi cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.



Lâm Uyển Du nhận lấy chiếc bình xịt trong tay Mặc Tây Thành, có chút không vui bĩu môi.



- Thần trí không tỉnh táo thì có tác dụng gì, thứ tôi muốn là Thiệu Đình… sao cậu không dứt khoát giải quyết dùng – tình dược cái gì đó?



- Loại thuốc đó mùi vị đều rất nồng.



Mặc Tây Thành cau mày.



- Anh tôi là một người rất nhạy bén, nếu như đối với loại thuốc đó không chút phòng bị, lúc này sớm đã trai gái song toàn rồi, loại thuốc này có thể khiến anh ấy mê man, không màu không mùi, cơ hội đã cho cô rồi, nếu cái gì cũng không được, tôi khuyên cô vẫn là sớm từ bỏ đi.



Nói xong, Mặc Tây Thành liếc Lâm Uyển Du một cái, quay đầu đi ra phía ngoài phòng.



Lâm Uyển Du tức giận đến nỗi trợn mắt ở phía sau lưng Mặc Tây Thành, cầm chiếc bình xịt trong tay, lộ ra một nụ cười đắc ý.



Quang minh chính đại không được, thì dùng cách mờ ám vậy, cô ta thì không tin, bản thân không đấu lại được Đường Lạc Lạc vô dụng kia?



Đường Lạc Lạc chẳng qua dựa vào việc được La Nhã chỉ định, mới có thể gả cho Mặc Thiệu Đình, Thiệu Đình thích cô, cùng lắm là do mới mẻ mà thôi. Cô không phải thích trưng ra bộ mặt không tranh giành vô hại hay sao?



Bản thân cứ muốn để cô nhìn thấy Mặc Thiệu Đình và mình đã từng tư thông, biểu cảm trên gương mặt Đường Lạc Lạc lúc đó, không biết sẽ đặc sắc biết bao nhiêu.



Kế hoạch của Lâm Uyển Du và Mặc Tây Thành, nói thì rất đơn giản, lấy danh nghĩa của Mặc Tây Thành gọi Mặc Thiệu Đình đến, sau đó Lâm Uyển Du phun thuốc mê trong phòng, khiến Mặc Thiệu Đình trong lúc mê man cùng mình gạo nấu thành cơm, rồi do Mặc Tây Thành tìm thấy Đường Lạc Lạc, dẫn Đường Lạc Lạc đến “bắt gian”.



Thì không tin trận ồn ào như vậy, tình cảm của Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình còn có thể kiên cố như lúc đầu hay không.



Dù Đường Lạc Lạc tham hư vinh, đối với chuyện này không chút để bụng, Lâm Uyển Du còn có chiêu cuối – La Nhã luôn muốn bế cháu, nhà quyền thế như Mặc gia, đối với chuyện kế thừa con cháu đều luôn rất xem trọng, bản thân chỉ cần nói dối đã có con của Mặc Thiệu Đình, thì không tin không thể khiến hai người họ ly hôn.



Còn việc có thật hay là giả, chỉ cần khiến Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình trở mặt, bản thân liền có cơ hội thừa nước đục thả câu, cho dù nhất thời không có, sớm muộn cũng sẽ có.



Kế hoạch này từng bước nối tiếp từng bước, Lâm Uyển Du tự cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, trước mắt cô ta nhìn về phía cửa phòng, nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo tắm của mình…



Mặc Thiệu Đình kéo tay Đường Lạc Lạc, từ dưới lầu đại sảnh đi thẳng đến cửa phòng 609, để Đường Lạc Lạc trốn ở cửa phòng, anh lấy thẻ phòng ra, mở cửa phòng.




Đường Lạc Lạc nghĩ như vậy, không kiềm được chu môi, thở dài một tiếng.



Giống như con sâu trong bụng cô, Mặc Thiệu Đình lập tức an ủi nói.



- Chúng ta là vợ chồng, vì vậy lễ vật mừng thọ tự nhiên là phải cùng nhau tặng rồi, nếu như cô cảm thấy không tận tâm, có thể đơn độc tặng chút món đồ nhỏ cho ông nội, không hại đến đại thể, trái lại còn thể hiện lòng hiếu thảo của cô.



Đường Lạc Lạc lập tức sáng tỏ thông suốt, đúng rồi, bản thân có thể cùng Mặc Thiệu Đình tặng lễ vật mừng thọ mà.



Ai dám nói lễ vật mà Mặc Thiệu Đình tặng không tốt?



Trong lòng bản thân thấy áy náy, đơn độc tặng thêm một món nhỏ nữa, biểu đạt một chút tâm ý là được rồi, Tiểu Ca Ca thật là hiểu ý lòng người…



- Được rồi, bây giờ chúng ta nên làm chút chuyện chính rồi…



Giọng nói trầm lắng và mập mờ của Mặc Thiệu Đình vang lên, trong phòng sương khói mù mịt, có có hương thơm nhè nhẹ bao quanh, Mặc Thiệu Đình ôm lấy eo Đường Lạc Lạc, đem cô từng bước từng bước dẫn đến bên chiếc giường lớn.



- Không khí tốt như vậy, chi bằng…



Trên mặt Đường Lạc Lạc lập tức đỏ lên, cái tên Mặc Thiệu Đình này, không chỉ giỏi hiểu rõ lòng người, còn giỏi cởi bỏ quần áo của người ta nữa…



… …



Trong phòng khách nhà Mặc Lan.



Mặc Như Nguyệt sáng sớm đã đi trung tâm từ thiện làm tình nguyện rồi, lúc này trong nhà chỉ còn Mặc Lan và Lâm Uyển Du đến thăm chị ta.



Hai người mặt đối mặt nhìn trên ghế sô-pha trong phòng khách, chính giữa cách một bàn trà nhỏ, Mặc Lan vừa đưa khăn giấy cho Lâm Uyển Du, vừa dặn dò người làm đem cho Lâm Uyển Du một ly trà nóng qua đây.



Lâm Uyển Du ngồi trước mặt Mặc Lan, không ngừng khóc bù lu bù loa, khóc đến nỗi Mặc Lan lòng dạ rối bời.



- Chị không biết, em vì tiếp cận Mặc Thiệu Đình nỗ lực biết bao nhiêu, nhưng lần nào cũng bị con tiện nhân Đường Lạc Lạc đó làm loạn, em không cam tâm.. em rõ ràng chỗ nào không mạnh hơn Đường Lạc Lạc… tại sao, tại sao Thiệu Đình thà muốn cô ấy cũng không nhìn lấy em một lần…



Kiểu khóc lóc kể lể của loại phụ nữ bị trai bỏ, Mặc Lan đã nghe rất nhiều lần rồi, lúc này chị ta nghe đến tuy không hứng thú gì, nhưng giống như Lâm Uyển Du, chị ta cũng ghét Đường Lạc Lạc như vậy, vì vậy cũng miễn cưỡng có thể nhẫn nại, cũng có chút đồng cảm căm phẫn trào dâng.



- Con tiện nhân Đường Lạc Lạc kia, bề ngoài xem ra ngây thơ vô hại, kỳ thực rất có thủ đoạn, vô cùng có tâm cơ. Chị sớm đã nói với em rồi, thân phận của cô ấy rất khả nghi phải không? Em có phái người đi điều tra qua chưa?



Mặc Lan hàm ý thâm sâu nhìn về phía Lâm Uyển Du.